Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 160: Cảm Ơn Đã Quan Tâm 2

Thấy sắc mặt vợ mình đầy vẻ mỏi mệt, Cố Minh Thành vô cùng đau lòng: "Em ăn chút gì trước đi, sau đó về nhà khách nghỉ ngơi, anh ở đây trông chừng cho."

Quả thực Trần Ngải Phương cũng rất mệt mỏi nhưng nhìn tơ máu trong mắt chồng mình, cô ấy biết anh ấy cũng không được nghỉ ngơi tốt.

Dưới sự thúc giục của Cố Minh Thành, cuối cùng cô ấy cũng gật đầu: "Được rồi, vậy một lát nữa em sẽ về nghỉ." Sau đó lại hỏi anh ấy những sắp xếp tiếp theo là gì.

Cố Minh Thành nói: "Trước tiên kiểm tra tình hình của Gia Gia, nếu không có vấn đề gì thì tới buổi chiều sẽ về, nếu không được thì để ngày mai về."

Chờ Trần Ngải Phương ăn sáng xong, dọn dẹp một chút, sau đó giao lại một số việc, rồi mới rời khỏi bệnh viện. Về đến nhà khách, Trần Ngải Phương vệ sinh cá nhân đơn giản, lúc này cô thực sự không còn sức nữa, vừa nằm xuống giường đã ngủ luôn rồi. Khi đang mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cô ấy chợt nghĩ đến đoàn trưởng Phong, không biết anh trở về lúc nào, lần này anh tới đón bọn họ, chắc là đặc biệt xin nghỉ phép nhỉ?

*

Cố Minh Thành đang trông chừng em gái, đột nhiên nghe thấy động tĩnh ở ngoài cửa, quay đầu lại thì thấy bóng dáng cao lớn của Phong Lẫm xuất hiện ở cửa ra vào. Anh ấy có hơi ngạc nhiên, bèn đứng dậy đi ra ngoài.

"Phong Lẫm, sao cậu lại tới đây? Hôm nay cậu không bận gì à?"

Vẻ mặt Cố Minh Thành có chút nhẹ nhõm: "Mười hai giờ đêm qua cơn sốt cuối cùng cũng hạ rồi, sau đó không còn sốt lại nữa, tình hình tốt hơn so với tưởng tượng. Vừa rồi bác sĩ tới kiểm tra, tôi đã hỏi qua bác sĩ, chỉ cần không còn sốt thì buổi chiều Gia Gia có thể xuất viện."

Quan trọng nhất chính là, muốn nấu món gì đó cũng phải tìm người mượn phòng bếp, thực sự rất phiền phức. Tất nhiên, anh ấy cũng muốn nhanh chóng đưa vợ, em gái và các con về trụ sở, ở đó không chỉ an toàn mà sống ở đó cũng rất yên tâm.

Ánh mắt Phong Lẫm xuyên qua bả vai của anh ấy, nhìn vào trong phòng bệnh, ánh sáng trong phòng khá tối, cộng thêm góc độ, anh không thấy rõ được mặt của người trên giường.

"Hôm nay về." Cố Minh Thành nói: "Tôi đã nhờ Tiểu Vương dọn dẹp nhà cửa trước rồi, gần như đã chuẩn bị xong hết đồ đạc, về đến nơi là mọi người có thể dọn vào nghỉ ngơi luôn." Dù sao ở nhà khách vẫn không thoải mái như nhà mình, làm cái gì cũng bất tiện.

Phong Lẫm nói: "Tôi có mang bữa sáng cho anh, anh ăn gì chưa?"

Tiểu Vương mượn xe từ bộ phận hậu cần, bởi vì hoàn cảnh nhà bọn họ đặc biệt, sức khỏe của em gái không tốt, cho nên sau khi anh ấy trình bày rõ tình hình với cấp trên, việc mượn xe trở nên rất dễ dàng. Không ngờ Phong Lẫm cũng lái xe tới.

Anh ấy nghĩ rằng lần này Phong Lẫm đến thành phố là có việc phải làm, nhân tiện dành chút thời gian đến đón cả nhà anh ấy, hôm qua vì lo lắng cho bọn họ nên cũng không quay về trụ sở được mà phải ở bên ngoài một đêm.

Phong Lẫm cụp mắt xuống: "Nếu như buổi chiều các anh về thì chúng ta có thể cùng về với nhau."

"Cảm ơn cậu, tôi đã ăn rồi."

Cố Minh Thành rất cảm động vì điều này, đúng là anh em chí cốt.

Phong Lẫm gật đầu, lại hỏi: "Vậy hôm nay mọi người về trụ sở luôn hay ngày mai mới về?"

Vẻ mặt Cố Minh Thành có hơi kinh ngạc, sau đó phì cười ra tiếng: "Vậy mà cậu lại đi mượn xe của sư đoàn trưởng? Ông ấy không mắng cậu sao?"

Anh lại hỏi: "Em gái anh thế nào rồi?"

"Mắng tôi làm cái gì?" Phong Lẫm không hiểu.

"Được." Cố Minh Thành rất vui vẻ: "Lần này cậu lái xe của ai đến đây thế?"

Phong Lẫm: "Là xe của sư đoàn trưởng Phương."

"Mắng cậu không chịu kết hôn, cứ mỗi lần muốn giới thiệu đồng chí nữ nào đó cho cậu là cậu đều chạy rất nhanh." Cố Minh Thành trêu chọc nói: "Bọn họ còn bảo tôi khuyên nhủ cậu, để cậu học tập theo tôi đấy."

Nhưng bản thân Cố Minh Thành cũng hiểu rằng, kết hôn hay không là lựa chọn và nguyện vọng của cá nhân, anh ấy đồng ý nhưng thật ra lại không hề khuyên nhủ Phong Lẫm. Thỉnh thoảng thấy Phong Lẫm bị mấy lãnh đạo giục kết hôn, anh ấy cũng cảm thấy thật thú vị.

Bởi vì chuyện này mà Phong Lẫm cũng dần dần không còn thích đến nhà sư đoàn trưởng Phương nữa.

Đương nhiên là học theo anh ấy cách khiến người khác bớt lo, không để những người lãnh đạo phải lo lắng, tự lo liệu cho chuyện quan trọng cả đời của mình, vợ và con cái anh ấy đều đã có hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận