Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 83: Gặp Lại 7

Mặc dù Cố Minh Thành có địa vị cao, mạng lưới quan hệ rộng rãi, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, sợ rằng Cố Di Gia sẽ xảy ra chuyện gì đó trước khi Cố Minh Thành ra tay.

Lúc ấy bọn họ sẽ hối hận cả đời.

Sắc mặt Trần Ngải Phương tối sầm, nói: "Bây giờ chủ nhiệm Khương vẫn bị giam giữ, nhưng không sao cả, em chỉ là sợ người nhà họ Khương..."

Triệu Mạn Lệ hiểu được nỗi lòng của cô ấy, chị ấy khuyên nhủ: "Sẽ không có chuyện gì đâu, lão Ngụy đã phái người tới trông chừng mà."

Công việc của chồng chị ấy rất đặc biệt, chị ấy rất khó để tìm hiểu một số thông tin, nhưng chị ấy láng máng biết hình như nhà họ Khương cũng không trong sạch, gần đây lão Ngụy bận rộn xử lý việc này, ngay cả ngày nghỉ cũng bị gọi đi làm.

Trần Ngải Phương hơi cảm động, cô ấy chợt hiểu tại sao Khương Tiến Vọng lại bị giam mấy ngày và cũng không có người nhà họ Khương nào đến quấy rầy nhà bọn họ.

Xem ra bây giờ nhà họ Khương cũng không lo nổi chính bản thân mình.

Nếu như nhà bọn họ vô tội, đương nhiên cục công an sẽ không thể làm gì họ, nhưng nếu họ không trong sạch...

"Chị nghe lão Ngụy nói rằng bệnh viện quân y nơi đoàn trưởng Cố công tác có một bác sĩ có tay nghề cao, nếu mọi người đi theo quân thì có thể dẫn Gia Gia đến đó khám, nói không chừng còn có thể chữa khỏi bệnh cho Gia Gia đấy?" Triệu Mạn Lệ nói.

Trần Ngải Phương lập sức ngẩn ngơ, thì ra đoàn trưởng Phong nói chuyện đó, anh đúng là người tốt, chắc hẳn anh cảm thấy sức khỏe của Gia Gia không ổn nên mới đề cập đến chuyện này.

Sao cô lại chưa tính đến chuyện đó được cơ chứ? Nhưng sức khỏe của Gia Gia không ổn nên không thể đi đường dài, nếu trên đường có xảy ra chuyện gì thì cũng không kịp đưa đến bệnh viện...

"Đương nhiên là thật rồi, đoàn trưởng Phong đã đề cập đến chuyện này, cậu ấy làm việc cùng trụ sở với đoàn trưởng Cố, chắc hẳn chuyện đó là thật nên mới nói như thế."

Lúc này, cô ấy lại nghe thấy Triệu Mạn Lệ nói: "Ngải Phương à, em vẫn chưa tính chuyện theo quân sao?"

Muốn đưa em gái đi khám bệnh nhưng lại sợ gục ngã trước khi đến gặp được bác sĩ, điều kiện đường xá hiện nay cũng không tốt, giao thông không phát triển, muốn đi đến đâu cũng phải ngồi xe rất lâu, đường xá xa xôi, dù người nào khỏe mạnh cũng chịu không nổi chứ đừng nói đến một cô gái gầy yếu.

Trần Ngải Phương cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ đến điều này.

Triệu Mạn Lệ đáp: "Chị nghĩ rằng lão Cố chắc hẳn cũng đã để ý đến vấn đề này nhưng sức khỏe của Gia Gia không ổn, không thể đi xe đường dài, nên không có nói chuyện đó với mấy đứa..." Tránh cho vợ và em gái nghĩ nhiều.

Trần Ngải Phương ngạc nhiên mất một lúc, cảm giác trong lòng cô ấy thật khó diễn tả.

Hôm nay bọn họ đến gặp cục trưởng Ngụy vì muốn biết tình hình nhà họ Khương để tìm cách đối phó.

Đôi mắt Trần Ngải Phương sáng ngời: "Thật vậy sao chị?"

Chị ấy có thể hiểu được tâm tư của vợ chồng Cố Minh Thành.

Bọn họ không thể gánh chịu được hậu quả đó.

Trong lòng Trần Ngải Phương có quá nhiều cảm xúc.

Khi nói đến đây, chị ấy thở dài.

Vậy thì ở nhà dưỡng bệnh còn tốt hơn phải hy sinh như thế.

Ngụy Bảo Châu mỉm cười nhận lấy cây kem anh trai mang về, trước tiên để lại cho mình một cây, sau đó lại lấy ra một cái cho Cố Di Gia.

*

"Cha ơi, cô Cố trẻ như thế, nếu gọi là chị còn được, còn phải gọi là cô thì... Con không quan tâm, con chỉ muốn gọi là cô út thôi."

Trong những năm qua, cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều vì chuyện này.

Cục trưởng Ngụy trở về cùng hai đứa con, bầu không khí trong căn phòng trở nên sôi động hẳn lên.

Cô ấy rất nhớ người chồng đang công tác ở doanh trại quân đội, cô ấy rất muốn đưa con cái đoàn tụ cùng anh ấy, nhưng cô ấy sợ rằng sức khỏe của em chồng không thể kham nổi, nếu trên đường có vấn đề gì thì phải làm sao.

"Cô út, cô ăn kem đi ạ."

Cục trưởng Ngụy nghe thấy thế bèn cười đáp: "Cô út nào ở đây? Phải gọi là cô Cố chứ!"

Ngụy Bảo Châu cũng không sợ cha mình, ngược lại cha cô bé thương cô bé hơn cả anh trai, nếu mẹ cô bé không dạy dỗ nghiêm khắc thì chắc hẳn anh em bọn họ đã bị cha chiều hư.

Cuối cùng, cô quyết định ở nhà vì em chồng và không muốn mạo hiểm để tránh phải hối hận về sau.

Cố Di Gia nghe thế thì cảm thấy buồn cười, cô thích đứa trẻ hoạt bát này.

Kiếp trước cô cũng hoạt bát và ồn ào như thế, những người xung quanh đều có tính cách giống cô, kiếp này cơ thể cô lại ốm yếu như vậy, không thể hoạt động mạnh nên cô thích những đứa trẻ hoạt bát như này.

Cô không lấy cây kem: "Cảm ơn Bảo Châu nhé, sức khỏe của cô không tốt nên không thể ăn kem được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận