Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 181: Đoàn Trưởng Phong Thẳng Thừng Tấn Công 3

Cố Di Gia nghe xong, xoa xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: "Bảo Hoa thật lợi hại, cảm ơn Bảo Hoa."

Bảo Hoa ngẩng đầu nhìn về phía cô út, thân mật ôm eo của cô, sau đó quay sang làm mặt quỷ với anh trai: "Anh hai thật xấu tính, lại còn không tin em."

Bảo Sơn biết sai bèn đổi, sảng khoái nói xin lỗi: "Được rồi, là anh không đúng, anh xin lỗi."

Trần Ngải Phương thì vô cùng vui vẻ.

Cô ấy đang rầu vì không biết làm sao để bồi bổ cơ thể cho Gia Gia vừa khỏi bệnh xong với hai đứa nhỏ, không ngờ lại có thể mua được mấy con gà ở trại nuôi của bộ đội.

Mỗi tuần lễ một con, một tháng là có tận bốn con đó.

Bọn họ còn có thể đến các thôn chung quanh hoặc là trên trấn mua, những cái đó không thiếu.

Trong lòng vô cùng vui vẻ, cô ấy nói thầm với chồng mình: "Không ngờ Bảo Hoa nhà chúng ta lại được người thích như vậy."

Ăn cơm tối xong, Cố Minh Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói ra: "Sáng mai anh phải vào nội thành làm việc, thuận tiện đến bệnh viện lấy báo cáo sức kiểm tra khỏe của Gia Gia về."

Cố Minh Thành biết cô ấy lo lắng cái gì, anh ấy đưa tay vỗ vỗ cô, nhìn qua chỗ em gái nói: "Gia Gia yên tâm, chắc chắn không có vấn đề gì đâu."

Trong mắt Cố Minh Thành lộ ra ý cười, một mặt kiêu ngạo nói: "Đúng thế, con gái chúng ta ngoan như thế! Thông minh đáng yêu lại lanh lợi, không có cô bé nào đáng yêu như con bé đâu."

"Đúng thế."

Tất cả mọi người nói Bảo Hoa là đứa bé gian trá, không nói đạo lý, vậy nên không có bao nhiêu người thích Bảo Hoa.

*

Trước kia lúc bọn họ vẫn ở trong thôn, thường xuyên có người cáo trạng với cô ấy, nói con gái cô ấy là đứa bé hay trả treo, nghịch ngợm, thường xuyên bắt nạt những đứa trẻ khác.

Cố Di Gia cười cười, thật ra cô cũng không có gì lo lắng.

Không ngờ con gái cô ấy vào bộ đội lập tức đã giải quyết một vấn đề khó cho bọn họ.

Trần Ngải Phương rất coi trọng việc giáo dục con cái nên mỗi khi nắm rõ tình hình, cô ấy đều đưa Bảo Hoa đến xin lỗi người ta. Đa phần, đúng là Bảo Hoa hay bắt nạt, chẳng qua là Bảo Hoa thiếu kiên nhẫn, có khi quá nóng nảy, không nhịn được xô đẩy hoặc la mắng mấy đứa nhỏ khác nên dọa chúng khóc.

Nghe vậy, Trần Ngải Phương lo lắng hỏi: "Có rồi sao?"

Anh ấy vừa dậy đã thấy Trần Ngải Phương cũng ngồi dậy: "Trời còn chưa sáng đâu, em cứ ngủ thêm đi."

Trần Ngải Phương không khỏi trách anh ấy, muốn khen con gái cũng không phải dùng cách như vậy, cẩn thận cô bé lại được nước làm tới.

Trong lòng Trần Ngải Phương tích lấy tâm sự, ngủ được thì không sao, nhưng lúc này dậy rồi thì cũng không buồn ngủ nữa.

Cô cảm thấy chắc hẳn mình sẽ không xui xẻo như vậy, chắc chắn không có bệnh tật gì, chỉ cần không phải những bệnh nan y khó chữa thì chắc sẽ không sao cả, đúng không?

Hôm sau, trời còn chưa sáng Cố Minh Thành đã tỉnh dậy.

Anh ấy ngồi vào trong xe, người trên xe đều nhìn qua.

Thấy thực sự không khuyên nổi vợ mình, Cố Minh Thành chỉ buồn cười, theo cô ấy đi ra.

Phong Lẫm cắn một cái, gật đầu nói: " Tay nghề chị dâu không tệ."

"Năm giờ rưỡi mới xuất phát." Cố Minh Thành lưu loát mặc quần áo tử tế: "Không cần đâu, anh đến thành phố rồi ăn sau."

Phong Lẫm nghe vậy, không khỏi có chút thất thần.

Cô ấy rời giường, hỏi: "Bao giờ anh xuất phát? Em đi nấu cái gì cho anh ăn lót dạ." Sớm như vậy, chỉ sợ nhà ăn còn chưa có đồ ăn đâu.

"Đoàn trưởng, trên tay anh cầm cái gì vậy, thơm quá đi!" Hai mắt Tiểu Vương sáng lên, bởi vì dậy sớm nên bọn họ cũng đều chưa ăn sáng.

Cố Minh Thành mở giấy dầu ra: "Là bánh trứng gà, vợ tôi làm."

Thì ra cô thích ăn bánh trứng gà sao?

Trần Ngải Phương sao có thể nghe lời này của anh ấy, đợi đến khi vào trong thành chắc cũng đã chín mười giờ, đến lúc đó không biết đói thế nào rồi.

Cái bánh trứng gà này cũng không dầu mỡ, có cả hành lá nên đầy mùi thơm của hành cùng trứng gà, độ nóng vừa phải càng ăn càng ngon.

"Đúng không? Bởi vì sức khỏe Gia Gia không tốt, không thể ăn đồ quá dầu mỡ, cho nên vợ tôi đặc biệt học để nấu cho Gia Gia ăn." Cố Minh Thành kiêu ngạo nói, anh ấy cố ý cầm bánh trứng gà đi chính là vì khoe khoang vợ mình với những người đàn ông độc thân này.

Ôi chao, sao vợ anh ấy lại hoàn hảo đến vậy cơ chứ.

Đến khi Cố Minh Thành ra cửa, anh ấy mang theo mấy cái bánh trứng gói trong giấy dầu, mùi thơm bao phủ xung quanh.

Anh ấy hào phóng chia bánh trứng cho mọi người trong xe, còn chia cả cho Phong Lẫm cũng đi vào thành phố làm việc một cái bánh trứng gà, anh ấy cười híp mắt nói: "Nào nào nào, đoàn trưởng Phong cũng nếm thử tay nghề của vợ tôi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận