Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 708: Dọn Rác 1

Cố Di Gia thấy Đại Hoa chỉ là uống trà chứ không ăn bánh gạo, nên cẩn thận đưa một miếng cho cô bé.

"Hình như Đại Hoa hơn một tháng rồi chưa về, ở trường học cháu bận gì hả?" Cố Di Gia cười hỏi: "Cho dù cháu muốn học thì cũng không thể lúc nào cũng vùi đầu vào học được, đôi khi cũng có thể thư giãn một tí."

Cô có thể nhìn ra đứa trẻ này là một người rất tham vọng, muốn chứng minh phụ nữ không thua kém đàn ông nên học tập rất chăm chỉ. Hơn nữa, nghe nói thành tích ở trường học của cô bé vẫn luôn đứng nhất, không ai có thể vượt qua cô bé, cô bé còn rất được các thầy cô yêu quý.

Trong lòng Cố Di Gia cũng vui mừng cho cô bé, mỗi lần Đại Hoa về nhà, chỉ cần đến hỏi bài cô thì cô đều không ngần ngại mà chỉ cho cô bé.

Đại Hoa hơi ngượng ngùng nói: "Tháng trước, cháu và cô giáo cùng đến tỉnh thành tham gia cuộc thi tri thức thanh thiếu niên được tổ chức tại tỉnh thành và đạt được giải nhì..."

Khi nói đến giải nhì thì trông cô bé có vẻ hơi thất vọng.

Cô bé muốn giành được giải nhất nhưng vẫn để tuột mất cơ hội, điều này khiến cô bé rất không cam lòng.

Cố Di Gia bèn hỏi: "Vậy giải nhất là ai thế?"

Các giáo viên ở đây có trách nhiệm hơn, vả lại chất lượng giáo viên cao hơn, dụng cụ giảng dạy cũng nhiều hơn. Không những thế, người trong quân đội ít nhiều cũng hiểu biết hơn người dân trong thôn, họ không cho rằng việc trẻ con học tập là vô ích, mà họ rất coi trọng việc giáo dục con trẻ.

Vì vậy Đại Hoa bắt đầu học tập chăm chỉ.

Nguyên nhân chính là do trong thôn không có điều kiện, mặc dù bà nội cô bé miễn cưỡng cho cô bé đi học theo lời của cha cô bé, nhưng trường tiểu học trong thôn dạy rất đơn giản, các giáo viên cũng không mong đợi bọn trẻ có thể học được gì. Hơn nữa, sau khi tan học về nhà, cô bé còn phải theo mẹ làm việc nhà và làm việc đồng áng, nên càng không có thời gian học.

Cô bé muốn học tập, cô bé cũng muốn lên đại học, cô bé muốn khiến cha mẹ tự hào vì mình, muốn những người nói sinh con gái là vô dụng kia sẽ không còn dám khinh thường cô bé nữa.

Đại Hoa im lặng.

Trong lúc vô tình nhìn thấy Cố Di Gia đang dạy học phụ đạo cho Bảo Sơn, đã thế còn dạy những kiến thức mà cô bé không biết đến, vậy là Đại Hoa lập tức mặt dạn mày dày đến nhờ cô chỉ dạy.

"Đó là một học sinh của Trường trung học cơ sở Tỉnh Thành."

Tiếc là, dù cô bé có cố gắng học thì kiến thức của hầu hết các giáo viên trong trường vẫn còn hạn chế, họ có thể dạy cho cô bé những nội dung tiểu học nhưng những nội dung của cấp hai thì không, những nội dung nâng cao hơn lại càng không có.

Thật ra trước khi đến quân đội, cô bé vốn cũng học không giỏi.

Cố Di Gia lập tức hiểu ra: "Học sinh đó chắc hẳn có được một môi trường và điều kiện học tập rất tốt, bạn đó đọc nhiều sách hơn cháu nên kiến thức rộng hơn và nắm vững kiến thức nền tảng hơn..."

Đại Hoa nhìn thấy những người lớn thường xuyên tụ tập lại cùng nhau và thảo luận về việc con cái nhà ai học giỏi, con cái nhà ai được giới thiệu đến Đại học Công nông binh, nhờ những điều này mà quan điểm của cô bé đã thay đổi.

Quả thật, Cố Di Gia biết rất nhiều, với lại cô rất biết dạy trẻ con, phương pháp dạy học thú vị và súc tích, có thể để bọn trẻ tự tư duy.

Mãi đến khi cô bé cùng mẹ theo quân thì mới được vào trường tiểu học quân đội để học.

Thế nhưng, Đại Hoa biết, đúng như lời Cố Di Gia nói, dù cô bé có cố gắng hết sức, nhưng vì cô bé bắt đầu học tập trong khoảng thời gian quá ngắn, chỉ trong vài năm, đọc sách cũng không nhiều nên kiến thức chưa đủ rộng.

Mãi cho đến khi cô bé gặp được Cố Di Gia.

Có thể nói, thành tích của Đại Hoa được tốt như vậy là có hơn phân nửa công lao của Cố Di Gia.

Tiền Quyên Quyên cũng giơ ngón tay cái lên: "Đại Hoa có thể giành được giải nhì đã thật sự rất tuyệt rồi!"

Đại Hoa mỉm cười với cô rồi chỉ vào cuốn sách trên bàn và nói: "Cô giáo trên trường cũng nói như vậy, cô giáo cho cháu mượn những quyển sách này để đọc. Cháu đã đọc hết rồi, nhớ đến Bảo Sơn chắc sẽ thích, nên cháu đã mượn của cô giáo và mang về cho cậu ấy đọc."

Cố Di Gia xoa đầu cô bé: "Không sao đâu, Đại Hoa đã rất giỏi rồi, sau này chúng ta tiếp tục cố gắng hơn nhé."

Trong lòng cô bé cảm thấy rất thất vọng, nhưng sau lần thất bại đó, cô bé lại khơi dậy lòng quyết tâm chiến thắng và bắt đầu cố gắng, nếu như kiến thức của cô bé chưa sâu rộng thì cô bé sẽ nỗ lực hơn để nâng cao kiến thức của mình.

Cố Di Gia bật cười một tiếng: "Cảm ơn Đại Hoa nhiều lắm."

Cuối cùng cô bé chỉ có thể đứng vị trí thứ hai mà không thể giành được giải nhất.

Trong lòng cô rất cảm động, Gia Gia quả thực rất thích hợp làm giáo viên nhưng đáng tiếc là cô không muốn làm mà lại thích dạy cho trẻ một cách riêng tư hơn, chỉ cần bọn trẻ đến nhờ cô chỉ bài thì cô đều sẽ không ngần ngại mà hướng dẫn.

Cô cũng hy vọng rằng sẽ càng ngày càng có nhiều trẻ em giống như Đại Hoa vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận