Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 754: Cảm Thấy May Mắn Vì Không Thể Sinh Con 7

Buổi tối khi đi ngủ, cô ấy không nhịn được kể lại cuộc trò chuyện của mình và Gia Gia hôm nay cho Cố Minh Thành.

Cô ấy xúc động nói: "Đoàn trường Phong còn tốt hơn cả trong tưởng tượng của em, đây mới là một người đàn ông biết gánh vác, có lẽ năm đó lúc cậu ấy quyết định cưới Gia Gia cũng đã xác định trước rồi."

Cố Minh Thành nghe xong cũng yên lặng một lúc lâu.

Sau đó, anh ấy cố ý hừ một tiếng nói: "Cậu ấy cưới em gái của anh, nếu cậu ấy dám đối xử không tốt với nó thì anh sẽ đánh cậu ấy tơi bời!" Sau đó, anh ấy lại nói thầm: "Năm đó lúc mọi người theo quân, thân thể Gia Gia đã yếu ớt đến vậy mà cậu ấy vẫn thích em gái anh, đúng là lòng lang dạ sói, chắc là khi đó cậu ấy cũng đã tính trước rồi."

Lúc mới theo quân, người có mắt đều nhận ra sức khỏe của Gia Gia không tốt.

Cơ thể như vậy chưa nói đến chuyện kết hôn mà ngay cả cuộc sống của người bình thường cũng chưa chắc làm được.

Phong Lẫm khẳng định cũng hiểu rõ nhưng anh vẫn quyết định theo đuổi Gia Gia, sống chung với cô, vậy thì chắc chắn là anh sẽ không để ý đến chuyện này.

Cố Minh Thành nói: "Người như lão Phong là kiểu người cực kỳ có ý thức trách nhiệm, thật sự anh cũng không lo cậu ấy sẽ cảm thấy hối hận."

Khác với cô em gái chưa từng gặp được mẹ, mẹ đã làm bạn anh đến lúc lên mười. Trí nhớ của Cố Minh Thành về mẹ mình rất sâu đậm, mẹ là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa lạc quan, kiên cười, dù gặp được chuyện gì mẹ vẫn luôn cười vui vẻ.

Bà ấy cố gắng sinh ra em gái rồi rời đi.

Cố Minh Thành lập tức bày tỏ sự chân thành của mình: "Đương nhiên có thể rồi! Dòng máu của cha có gì tốt mà kế thừa chứ? Không sinh cũng không sao?" Sau đó anh lại nói thầm: "Nếu mẹ anh còn sống, anh tin bà ấy cũng hy vọng chúng ta sống hạnh phúc chứ không ép chúng ta sinh con để nối dõi tông đường..."

Nhưng mà, mẹ vẫn rời khỏi bọn họ khi anh ấy lên mười.

Sau khi nói xong, thấy vợ mình liên tục khen Phong Lẫm, trong lòng Cố Minh Thành cảm thấy không thoải mái, anh ấy cố ý nói: "Vợ à, nếu em không thể sinh con thì anh cũng không để ý đâu."

Cô ấy cầm tay chồng mình rồi nói: "Minh Thành, nghe nói bề ngoài của mẹ rất giống với Gia Gia. Gia Gia di truyền diện mạo xinh đẹp từ mẹ, mặc dù em chưa từng gặp mẹ nhưng nhìn thấy Gia Gia cũng có thể biết được bộ dáng lúc trước của bà ấy."

Nếu không, anh ấy cũng sẽ không âm thầm đồng ý cho hai người quen nhau.

Cả phòng đầy mùi máu tươi cùng với một thi thể lạnh băng là hình ảnh cuối cùng của anh ấy trong ký ức về mẹ.

"Thật sao?" Trần Ngải Phương liếc mắt nhìn anh: "Anh có thể làm được như đoàn trưởng Phong à?"

Chính vì sự tin tưởng của anh ấy với đoàn trưởng Phong nên anh ấy cũng rất yên tâm với người em rể như vậy.

Lúc đó, Cố Minh Thành là một cậu nhóc quậy cực kỳ bướng bỉnh, mỗi ngày đều giống như lăn trong bùn chơi. Sau khi về tới nhà, anh ấy sẽ bị mẹ mắng rồi xách đi tắm, thay quần áo sạch cho anh ấy.

Cố Minh Thành không hiểu suy nghĩ của cô, nếu biết chắc chắn anh ấy sẽ tán đồng.

Âm thanh của anh ấy dần dần thấp xuống, anh ấy nhớ đến người mẹ mất sớm của mình.

Anh ấy nói: "Đúng vậy, mẹ anh xinh đẹp như thế, tại sao năm đó lại muốn gả cho ông già chứ? Nhưng mà anh nghe nói bề ngoài của ông già lúc trẻ cũng rất đẹp trai lịch sự, vẻ ngoài của anh là di truyền của ông già..."

Trần Ngải Phương nhìn vẻ mặt mất mát của anh ấy thì hiểu được anh ấy đang nhớ tới mẹ chồng.

Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại gả cho một người đàn ông như anh cả Cố, thật sự quá đáng tiếc.

Trần Ngải Phương hiểu được ý của anh ấy thì suýt chút nữa đã phì cười, cuối cùng cô ấy cảm thấy có lẽ mẹ chồng chọn đàn ông bằng mặt rồi. Tính cách của ông cả Cố không tốt chỉ được mỗi khuôn mặt ưa nhìn, hai anh em Cố Minh Thành cũng đều rất xinh đẹp.

Cố Minh Thành nói: "Một chút cũng không giống, chỉ cần anh với Gia Gia đẹp là được, bọn họ thì liên quan gì chứ."

Vẻ ngoài của Vu Hiểu Lan chỉ có thể nói là thanh tú, hai chị em Cố Minh Nguyệt đều giống bà ta nên không đẹp như hai anh em Cố Minh Thành.

Trần Ngải Phương cười không chịu nổi: "Nếu anh lớn lên giống mẹ cũng rất đẹp, nhưng lúc anh đứng trước mặt binh sĩ thì em chỉ sợ bọn họ không thể nào kính sợ anh được." Cô ấy nghĩ đến gì lại nói: "Cố Minh Huy có vẻ giống với dì Vu, chẳng giống anh chút nào, tiếc thật."

Anh ấy với Gia Gia mới là anh em ruột, anh ấy chỉ nhận em cùng một mẹ thôi, không chấp nhận em cùng cha.

Nói tới đây, anh ấy bĩu môi, tại sao anh lại giống ông già đó làm gì chứ? Nếu anh ấy cũng giống mẹ thì tốt rồi.

Buổi tối hôm trước, khi đi ngủ Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương mới nói đến người mẹ đã qua đời, không ngờ hôm sau lúc đi làm, Phong Lẫm cũng tìm tới nói về chuyện mẹ của anh ấy.

"Lão Cố, mẹ vợ có lẽ không phải là người gốc ở công xã Nam Sơn phải không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận