Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 780: Thiên Tài 5

Tuổi của chú Vinh không lớn, chừng năm mươi tuổi. Trước kia ông ấy từng đi lính, cơ thể vẫn rất rắn chắc, khi nói chuyện vô cùng trầm ổn, có người lớn như vậy ở cùng Bảo Sơn trên thị trấn, bọn họ cũng có thể an tâm một chút.

Trần Ngải Phương chăm chú nghe, rất lâu sau cô ấy mới có thể hiểu hết những gì anh ấy nói, cô ấy bày ra vẻ mặt không thể nào tin được, nói:

"Những gì hiệu trưởng và chủ nhiệm nói là thật sao, Bảo Sơn nhà chúng ta là thiên tài à?"

"Thật!" Cố Minh Thành cười ha hả nói: "Thầy chủ nhiệm kia còn cho Bảo Sơn làm hai bộ đề thi khác nhau, Bảo Sơn làm rất nhanh, nửa tiếng đã làm xong, hơn nữa còn làm đúng hết..."

Mỗi lần Cố Minh Thành nhớ tới dáng vẻ kích động của hiệu trưởng và chủ nhiệm thì anh ấy không khỏi cảm thấy đắc ý và kiêu ngạo.

Làm gì có người cha mẹ nào không thích con cái mình có tương lai chứ, sinh ra một thiên tài nhỏ, anh ấy không chỉ thấy hãnh diện mà còn cảm thấy kiêu ngạo.

Lòng hư vinh của người làm cha làm mẹ đều được thỏa mãn.

Bảo Hoa cũng rất kích động, ôm lấy gương mặt tròn nho nhỏ của mình: "Ôi, anh hai là thiên tài, anh thật giỏi!"

Mọi người suýt nữa thì phụt cười.

"Thật sao?" Bảo Hoa chớp chớp mắt, rồi quay qua nhìn cha mình: "Cha, cha có thi vào Học viện Quân sự không?"

Trần Ngải Phương trừng mắt nhìn con gái một chút: "Con không thích học thì sau này tính làm gì hả?"

Bảo Sơn còn cố ý nói: "Bảo Hoa, cho dù em muốn tham gia quân ngũ thì cũng phải học hành, muốn vào Học viện Quân sự cũng phải thi, vào được Học viện Quân sự rồi mới có thể làm lính."

Bảo Hoa nghe xong, cong miệng nói: "Em cũng không muốn giống anh đâu, không có việc gì thì ôm lấy sách đọc, cũng không chịu ra ngoài chơi, em không làm được."

"Òa, thật vậy sao?" Hai mắt Bảo Hoa sáng lên.

"Em cũng giỏi!" Bảo Sơn nói, đồng thời cậu bé cũng nhân cơ hội này giáo dục em gái: "Chỉ cần sau này em đừng ham chơi, lo học cho giỏi thì em cũng có thể giống như anh."

Cố Minh Thành: "..."

So với đọc sách thì cô bé càng thích chạy ra ngoài chơi hơn.

Là anh trai, từ trước tới nay Bảo Sơn đều không cảm thấy em gái mình đần, nhưng mà cô bé không thích học.

"Nói hươu nói vượn, cái gì mà con gái kế nghiệp cha hả!" Trần Ngải Phương cười mắng: "Nếu bản thân con không có năng lực thì không thể kế thừa sự nghiệp của cha con được. Nếu con muốn làm lính thì tự bản thân phải cố gắng lấy."

Sau khi Phong Lẫm trả lời các vấn đề của Bảo Hoa xong thì cũng biết được chuyện Bảo Sơn thành công nhảy lớp, còn bị chú Vinh kéo tới ở lại nhà ông ấy.

Bảo Hoa đảo mắt lia lịa, rồi chống nạnh nói: "Con có thể làm lính mà, trở thành Quân Giải phóng Nhân dân đánh người xấu như cha ấy!" Ngẫm nghĩ một lát, cô bé lại nói thêm: "Cái này người ta gọi là con gái kế nghiệp cha!"

Anh tán thành nói: "Chú Vinh ở đó có một mình, Chu Sinh và vợ cũng có nhà riêng ở thị trấn, bình thường không ở với chú ấy, Bảo Sơn qua đó thì cũng có người ở chung với chú ấy."

Cố Minh Thành bị con gái hỏi thế có hơi chột dạ, anh ấy chớp mắt, nhìn thấy Phong Lẫm từ bên ngoài đi vào, nhanh chóng nói: "Con có thể hỏi dượng út, năm đó dượng út thi đậu Học viện Quân sự, sau đó mới ra làm lính."

Đoàn trưởng Phong nghe nói vợ đã về nên cố tình qua đây đón cô, không ngờ lại bị cô bé quấn lấy.

Sau khi ăn cơm tối ở nhà anh trai, chị dâu xong, Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong cùng nhau về nhà.

Bảo Hoa cũng đã lớn, không dễ lừa gạt nữa, cô bé xoa xoa bụng mình nói: "Mẹ, mẹ gạt con, con không có ăn thịt mỗi ngày, sao thành bé mập được? Nếu như ngày nào cũng được ăn thịt thì con tình nguyện trở thành bé mập."

"Con chỉ nghĩ tới ăn thôi!" Trần Ngải Phương cười mắng: "Cẩn thận sau lại ăn thành bé mập!"

Chú Vinh là đầu bếp, nấu nướng chắc chắn ngon hơn người bình thường, chỉ xào một đĩa rau xanh đơn giản đã khác với bình thường rồi. Bảo Hoa đã từng tới thị trấn, cũng đã từng ăn cơm ở nhà chú Vinh, cho nên cô bé cực kỳ hâm mộ anh trai, cũng muốn nhanh chóng học tới cấp hai, sau đó ở nhà chú Vinh với anh trai.

Tất cả mọi người đều bị cô bé chọc cười.

Bảo Hoa chen vào: "Ông Vinh nấu ăn ngon lắm, con cũng muốn ở nhà ông Vinh."

Ánh chiều tà le lói nơi đường chân trời, gió đêm chầm chậm thổi tới, đánh bay cái nóng oi bức của ban ngày, mang tới chút cảm giác mát mẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận