Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 906: Cha Đã Đi Một Nơi Rất Xa 1

Sau khi Phong Lẫm cất hành lý xong, anh và Cố Minh Thành cùng đi ra ngoài thì thấy Cố Di Gia và ba đứa nhỏ đang ăn bánh gạo.

Cô ăn rất chậm, vừa ăn vừa nói chuyện với bọn nhỏ.

Có điều hai đứa lớn hiển nhiên khá dè dặt, không chịu nói chuyện, ngược lại đứa nhỏ nhất chẳng có mấy lo lắng, giọng nói non nớt đáp lời cô.

Con nít ba tuổi rưỡi đã khá lanh lẹ, nhưng logic chẳng có mấy, có đôi khi nói chuyện hay bị ngắt quãng.

Cố Di Gia cũng không thúc giục, cô híp mắt nhìn người bạn nhỏ, rồi lại ăn một miếng bánh gạo.

Cô chưa từng có khái niệm "Không nỡ ăn, để dành cho mấy đứa nhỏ", hay kiểu muốn ăn thì mọi người cùng nhau ăn, nếu không có đủ người thì không ăn; từ xưa tới nay cô không phải người sẽ để bản thân phải chịu thiệt.

Có lẽ là vì có cô nói chuyện cùng nên ba đứa nhỏ thả lỏng hơn nhiều.

Cố Minh Thành thấy cảnh này, trong mắt lộ ra ý cười, anh ấy dùng cùi chỏ huých vào Phong Lẫm.

Hai bé nhỏ hơn cũng rất lễ phép, cũng học theo anh trai nói: "Cảm ơn chú Cố."

Lúc mọi người đi tới nhà họ Cố, cửa lớn đã được mở rộng.

Lượng tin tức trong câu nói của cô rất lớn, ba đứa nhỏ nhịn không được quay qua nhìn Cố Minh Thành, bọn nhỏ có thể cảm nhận được anh ấy xem trọng và chào đón bọn chúng.

Ngoài trời đã là chạng vạng tối, đã tới giờ ăn cơm, ngoài đường không có mấy ai đi lại, trên đường tới nhà Cố Minh Thành bọn họ cũng chẳng gặp ai cả.

Cố Minh Thành đi tới, cười nói: "Ba cháu có đói bụng không, chúng ta tới nhà chú Cố ăn cơm trước nhé."

Ba đứa trẻ không ngờ rằng ở nhà chú Cố còn có bạn nhỏ tầm tầm tuổi bọn họ, cũng tò mò nhìn cô bé.

Anh ấy đã nói dẫn ba đứa nhỏ về đây là tốt nhất mà, ở đây có em gái anh ấy Gia Gia, còn có cả Bảo Hoa, hai cô cháu nhà này rất có sức cuốn hút khi ở chung với người khác, rất dễ khiến người khác mở lòng với bọn họ.

Lúc bọn họ đi vào trong, Bảo Hoa chạy từ trong nhà ra, hai bím tóc trên đầu cô bé lắc lư, vui vẻ nói: "Cha, cô út, dượng út, mọi người về rồi."

Cố Di Gia ăn hết miếng bánh gạo cuối cùng rồi nói với bọn nhỏ: "Hôm nay chúng ta tới nhà chú Cố ăn cơm. Chú Cố biết các con sẽ tới nên từ sáng sớm đã đi mua đồ ăn về, xế chiều đã bắt đầu nấu cơm làm đồ ăn để chờ các con qua đấy."

Như thế cũng có thể giúp ba đứa nhỏ nguôi ngoai, bớt bi thương vì mất cha.

Mọi người cùng nhau ra ngoài, đi qua nhà họ Cố.

Bảo Hoa từ chỗ mẹ mình đã biết chuyện cha của ba đứa nhỏ không còn, người thân cũng không chịu nuôi bọn họ, cho nên dượng út chỉ có thể tạm thời dẫn bọn họ về đây, để bọn họ ở tạm chỗ này.

Khóe miệng Dương Duệ giật giật, cậu bé nhỏ giọng nói: "Cảm ơn chú Cố ạ."

Cô bé tươi cười nói: "Cha yên tâm, con sẽ ở chung với mấy bạn rất tốt." Sau đó, cô bé nhiệt tình chào hỏi ba đứa nhỏ: "Chào mọi người."

Cô bé nhìn thấy ba đứa nhỏ đi cùng với cha thì tò mò mở to mắt nhìn bọn nhỏ.

Cố Minh Thành cúi đầu nói với ba đứa nhỏ: "Đây là con gái của chú Cố, Bảo Hoa, tên là Cố Tri Mặc. Bảo Hoa, đây là Dương Duệ, Dương Nhụy và Dương Đồng, là con của bạn cha, con phải đối xử tốt với bạn, có biết không?"

Phong Lẫm và Cố Minh Thành đi vào trong bếp bưng đồ ăn đã được hâm nóng ra, rồi dọn lên bàn.

Ba đứa nhỏ lại ngoan ngoãn chào hỏi.

Cố Minh Thành biết cảm giác của một đứa trẻ khi không có cha mẹ bên cạnh, mặc dù ông già trong nhà còn sống, nhưng anh ấy cảm thấy, sau khi mẹ ruột qua đời, anh ấy và em gái đã trở thành cô nhi không cha không mẹ, anh ấy hiểu rõ tâm tư của ba đứa nhỏ nên tất nhiên muốn làm chút gì đó cho chúng.

Trần Ngải Phương ôm con trai út đứng dưới mái hiên, nói vọng ra: "Mọi người về rồi thì vào nhà ăn cơm thôi, hẳn là đã đói hết cả rồi."

Trần Ngải Phương cười đáp một tiếng với bọn nhỏ rồi thúc giục bọn họ nhanh chóng vào ăn cơm, đừng để đói lả.

Ba người Dương Duệ chần chừ một lát rồi cũng chào hỏi Bảo Hoa.

Cố Di Gia dẫn ba đứa nhỏ ngồi xuống, xới cơm cho mọi người.

Bữa tối rất phong phú, Cố Minh Thành đặc biệt chuẩn bị cho ba đứa nhỏ nhà họ Dương. Anh ấy làm thế cũng là muốn để mấy đứa Dương Duệ biết mọi người ở đây đều hoan nghênh bọn chúng.

Bọn nhỏ không có cha, rồi lại bị người thân ghét bỏ, không ai nguyện ý nuôi bọn nhỏ, có thể tưởng tượng được tổn thương mà ba đứa nhỏ phải chịu.

"Đây là dì Trần của các cháu." Cố Minh Thành lại giới thiệu cô ấy với ba đứa nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận