Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 991: Hòn Vọng Phu Gia Gia 1

Chớp mắt lại một năm nữa qua đi.

Đã hơn một năm kể từ khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, toàn bộ Hoa Hạ(*) đã có những thay đổi hoàn toàn lột xác, cuộc sống của mọi người ngày càng tốt hơn, nụ cười trên gương mặt người dân cũng càng ngày càng nhiều.

(*) Hoa Hạ: tên cũ của đất nước Trung Quốc.

Đường phố cũng càng ngày càng sầm uất, có rất nhiều người mở cửa hàng buôn bán, cảnh tượng rất náo nhiệt.

Tết Nguyên Đán năm nay đến sớm hơn năm trước, cuối tháng một là Tết.

Năm ngoái mọi người đều rất bận rộn, đặc biệt là bên đơn vị hành chính sự nghiệp và quân đội.

Tối hôm đó, mọi người quây quần quanh bếp lò ăn cơm tối, Trần Ngải Phương nói một cách đầy phấn khởi: "Gia Gia, năm nay anh trai em sẽ chuyển sang vị trí mới, anh ấy nói cuối năm sẽ đến ăn Tết cùng chúng ta, sau Tết anh ấy sẽ tới trình diện với đơn vị mới."

"Thật sao ạ?" Cố Di Gia vui mừng khôn xiết.

Đúng vậy, hai con chó là một đực một cái, con đực là Hoa Hoa còn con cái là Minh Hoàng, đến khi chúng nó lớn lên còn có thể đem đi lai giống và tiếp tục sinh chó con.

Sau khi Trần Ngải Phương nói xong, cô ấy lại nhìn cô em chồng một lúc, trong lòng hơi chần chừ.

Hai chú chó con giờ đã trưởng thành, từ chó sữa nhỏ trở thành chó lớn.

Cố Di Gia cười và gật đầu, việc này là lời hẹn giữa cô và đoàn trưởng Phong trước đó.

Mặc dù đến lúc đó, cha bọn họ vẫn không thể sống cùng bọn họ và sẽ phải đóng quân ở đó cùng với quân đội, nhưng ít ra khoảng cách vẫn gần, bọn họ có thể đến chỗ cha thăm cha vào cuối tuần được nghỉ, hoặc cha cũng có thể đến thăm bọn họ những lúc có thời gian rảnh, vì vậy không đến mức cả năm chỉ có thể gặp nhau một lần.

Khi kỳ nghỉ đông đến, Trang Nghi Giai tạm biệt bạn bè rồi đưa con và mẹ chồng trở về tỉnh H.

Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng hạnh phúc không kém, thực ra trong kỳ nghỉ hè, cả hai đã mơ hồ nghe cha mẹ đề cập đến, nhưng trước khi việc này chưa được xác nhận thì bọn họ đều không dám nói ra bên ngoài, thậm chí còn không ôm chút hy vọng gì.

Đương nhiên sẽ rất tốt nếu như Lão Cố có thể được chuyển đến đây, như vậy thì vợ chồng bọn họ sẽ không phải xa nhau như thế và có thể thường xuyên đoàn tụ, nhưng Gia Gia và đoàn trưởng Phong...

Chỉ có Nguyên Bảo là không hiểu chuyện gì đang xảy ra và chăm chú nhìn bọn họ, thằng bé thấy mọi người đều đang nói chuyện nhưng không ai để ý đến mình, thế là len lén cầm một miếng thịt trong bát mình cho chó ăn.

Bây giờ cuối cùng việc này cũng đã được quyết định, dĩ nhiên bọn họ vui mừng không thôi.

Trần Ngải Phương nói thêm: "Anh trai em còn nói rằng cuối năm sẽ về thủ đô cùng đoàn trưởng Phong, năm nay đoàn trưởng Phong cũng về ăn Tết."

Còn Phong Bắc Thần thì không phải đến chỗ cha mẹ.

Tuy chúng chỉ là chó bản địa ở nông thôn nhưng Trần Ngải Phương và anh em Bảo Sơn rất chăm chỉ tắm rửa và vệ sinh cho hai chú chó, hai chú chó được chăm sóc rất chu đáo nên trông chúng đều rất xinh đẹp, nhìn tinh thần của chúng trông đầy uy lực và uy nghiêm, giống như một nàng chó xinh đẹp và một chàng chó anh tuấn.

"Năm nay cháu ăn Tết ở thủ đô." Phong Bắc Thần nói: "Cha mẹ bảo cháu về đón Tết với ông bà nội, vậy nên cháu sẽ không phải đi đi lại lại để về nữa, dù sao trở về cũng không có nhiều thời gian gặp họ."

Trong lòng cô ấy khẽ thở dài, không ai thích vợ chồng phải xa nhau cả, nhưng đoàn trưởng Phong có sự nghiệp và trách nhiệm của mình, Gia Gia cũng phải đi học, hiện tại hai người chỉ có thể tạm thời xa nhau. Về việc Gia Gia sẽ làm việc ở đâu sau khi tốt nghiệp, trước mắt còn chưa rõ.

Tuy có hơi vất vả nhưng đối với Trang Nghi Giai, ở tỉnh H không chỉ có doanh trưởng Hứa mà cha mẹ cô ấy cũng ở đó, nên việc cô ấy trở về là rất bình thường.

Cố Di Gia cười nói: "Như thế cũng không tệ, năm nay thím và chú út cháu cũng ở đây, chúng ta hãy đón một năm mới thật tưng bừng nhé."

Chuyện này cũng không thể làm gì được, chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ sớm được gặp đoàn trưởng Phong là cô lại phấn khích đến mức không kiểm soát được, cảm thấy làm gì cũng sẽ nhớ tới anh rồi không thể tập trung tinh thần.

Khi ngày Tết càng đến gần, cô bắt đầu trở nên lo lắng, bất kể làm cái gì thì cũng được một lúc rồi lại bắt đầu ngẩn ngơ.

Trong lòng Cố Di Gia đang suy nghĩ về ngày anh cả và đoàn trưởng Phong đến thủ đô.

Mọi người sao lại không biết cô đang nghĩ đến đoàn trưởng Phong chứ, bọn họ đều khá hiểu, nhưng người vẫn chưa đến, bọn họ cũng không thể an ủi cô nên chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận