Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 378: Giật Tóc Rách Cả Mảng Đầu 4

Sắc mặt Mạnh Xuân Yến rất khó coi, thấy con trai vẫn không chịu buông tay đang nắm lấy tóc con gái, mà dứt khoát bứt một lọn, sợi dây trong đầu đột nhiên đứt.

Cô ấy nhấc con trai lên, quất nan trúc vào lòng bàn tay cậu bé.

Bốp một tiếng, tay Tiền Đức Thắng sưng vù, hằn lên một vết, cậu bé ngây người, cuối cùng cũng có cảm giác đau, khóc òa thật lớn.

Tiền Quyên Quyên vội vàng che chở cháu gái sang một bên, nhìn thấy một chùm tóc trên da đầu cô bé bị giựt xuống, đau lòng đến rơi nước mắt.

Tiền Ngọc Phượng khóc đến mức thở hổn hển.

Cô bé rất đau, quả thật rất đau.

Mạnh Xuân Yến đứng bên kia đỏ mắt, dùng nan trúc mạnh mẽ đánh dạy con trai, mặc cho cậu bé khóc thế nào cũng không dừng tay.

Cho đến khi bác nhà hàng xóm nghe thấy có gì đó không đúng, vội vàng tới xem, mới ngăn cản cảnh hỗn loạn trước mắt.

Tiền Đức Thắng thấy có không ai để ý đến mình, càng khóc lớn hơn, nằm trên mặt đất lăn lộn, vừa khóc vừa gào: "Bà nội, bà mau trở lại đi, đám đàn bà xấu xa này đều đang bắt nạt cháu..."

Nhìn xem nó đang gào cái gì kìa, đám đàn bà xấu xa là đang nói ai vậy? Đúng là hỗn xược!

Lúc này Tiền Quyên Quyên mới ôm cháu gái chạy ra ngoài.

Đứa con trai út của nhà họ Tiền, quả nhiên là bị bà cụ Tiền chiều hư.

Bác hàng xóm nhìn về phía Tiền Ngọc Phượng, nhất thời hoảng sợ.

Đầu óc doanh trưởng Tiền trống rỗng, đồng thời cũng nhìn thấy một lọn tóc dính máu rơi trên mặt đất, vẻ mặt không dám tin nhìn đứa con lăn lộn khóc lóc trên sàn.

"Xuân Yến à, cô làm cái gì vậy? Đứa nhỏ có gì không đúng thì từ từ nói, tại sao phải dùng roi? Cô nhìn tay của Đức Thắng xem, đã bị cô đánh sưng lên rồi."

Khi doanh trưởng Tiền trở về, Tiền Đức Thắng còn đang khóc, anh ta hoảng sợ, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đi vào nhà.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiền Ngọc Phượng đã bị trầy xước, da đầu cũng mất đi một mảng, đang chảy máu,"ai da" một tiếng: "Mau đưa đến trạm y tế xem đi, cô bé à, ngàn vạn lần đừng để bị hói đầu."

Hai mắt Mạnh Xuân Yến đỏ lên: "Tay nó sưng lên, nhưng tóc chị nó bị nó giật cho rụng hết rồi!"

Giọng nói chói tai của đứa trẻ vang xa, những ai nghe thấy động tĩnh của nhà họ Tiền bị thu hút, chạy tới cũng không khỏi lắc đầu.

Tiền Đức Thắng vừa la vừa nói: "Ai kêu bọn họ có quần áo mới, con không có! Mấy người bọn họ đều là hàng nhặt được, có quần áo mới thì hẳn nên là của con, cho bọn họ mặc đúng là lãng phí..."

Mạnh Xuân Yến cũng không để ý đến đứa con đang khóc lớn, cũng chạy theo ra ngoài.

"Bốp" một tiếng, doanh trưởng Tiền tát một cái.

Bác hàng xóm còn chưa rời đi, thấy anh ta đã trở về, vội vàng nói cho anh ta biết chuyện vừa rồi xảy ra: "Không biết Đức Thắng bị làm sao, thế mà nó đánh Ngọc Phượng, da đầu Ngọc Phượng đã bị nó giật cho trọc... Vợ cậu và Quyên Quyên đưa Ngọc Phượng đến trạm y tế rồi, hy vọng không có việc gì, nếu như con bé bị phá tướng, về sau biết phải làm sao bây giờ..."

Lúc lâu sau, mặt anh ta vẫn không đổi sắc hỏi: "Vì sao con đánh chị con?"

Bác hàng xóm cho rằng anh ta muốn đưa con trai đến trạm y tế để người ta bôi thuốc lên mặt, nên không nói gì nữa, trong lòng thầm nghĩ, xem ra doanh trưởng Tiền vẫn rất thương con trai mình.

"Doanh trưởng Tiền, cậu muốn dẫn nó đi đâu?" Bác hàng xóm vội hỏi.

Doanh trưởng Tiền vẫn đang nhìn chằm chằm cậu bé, thấy cậu bé không biết hối lỗi thì trái tim đột nhiên thắt lại...

Bác hàng xóm hoảng sợ, vội nói: "Doanh trưởng Tiền, cậu đánh nó làm cái gì? Trời ạ, mặt sưng lên rồi, mau dùng nước lạnh đắp lên..."

Doanh trưởng Tiền nói: "Tôi đưa nó đến trạm y tế."

Tiền Đức Thắng bị đánh ngã ngồi dưới đất, cả khuôn mặt đều tê dại, tiếng khóc cũng ngừng lại.

Đi tới trạm y tế, doanh trưởng Tiền đi thăm con gái trước, vừa đúng lúc y tá đang bôi thuốc cho con gái.

Nhìn thấy vết xước trên mặt con gái, còn có một mảng trắng trên da đầu kia, gân xanh trên trán anh ta nhảy lên thình thịch.

Tiền Đức Thắng vốn đã bị cha ruột tát một cái, khuôn mặt vừa sưng vừa đau, trong lòng cũng sợ hãi, lúc này nhìn thấy dáng vẻ chật vật kia của Tiền Ngọc Phượng, không khỏi lại nhếch miệng cười toe toét, ậm ờ nói: "Đáng đời..."

Doanh trưởng Tiền lạnh lùng nhìn con trai ngồi ở đó, sau đó nhắm mắt lại, một tay xách nó lên, đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận