Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 70: Ở Chung 3

Anh hành động nhanh nhẹn nên hái rau cũng rất nhanh, khi thấy giỏ sắp đầy, Cố Di Gia vội vàng nói: "Đồng chí Phong, thế là đủ rồi."

Sau đó Phong Lẫm cầm một trái cà tím lớn lại, rồi xách cái giỏ về nhà với cô.

Cố Di Gia từ từ đi theo anh, cô nhìn bóng dáng cao lớn thong dong của anh, rõ ràng chân anh rất dài nhưng lại phải đi chậm lại để phù hợp với tốc độ của cô, nghĩ vậy cô vô thức mỉm cười.

Kỳ thật Cố Di Gia cũng không cần phải đuổi kịp bước chân anh.

Cô cảm thấy bản thân không hiểu được quân nhân ở thời đại này, dù cho cô có ký ức do nguyên chủ để lại nhưng những ký ức đó hoàn toàn khác với trải nghiệm cá nhân của cô.

Thời đại này đúng là vừa thiếu ăn lại vừa thiếu mặc, đủ thứ không tốt nhưng lại có một loại tinh thần, diện mạo làm cho người ta yêu thích.

Về đến nhà, Trần Ngải Phương cũng vừa mượn đậu hũ về, cô ấy còn mang về một miếng thịt ba chỉ, quyết định nấu món thịt rang để đãi khách.

Khi nhìn thấy hai người bọn họ lần lượt vào nhà, cô ấy thoáng ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều mà nói: "Đồng chí Phong, cậu vất vả rồi, cậu lên nhà chính ngồi đợi một lát, tôi đi nấu cơm ngay đây."

Phong Lẫm thuộc kiểu người ít nói, dù Cố Di Gia biết ăn nói thì cô cũng không dám nói hươu nói vượn trước mặt một quân nhân kiên cường và chính trực, khó tránh khỏi có hơi dè chừng.

Sau đó, lòng bàn chân của cô như được bôi mỡ, bước thẳng vào bếp.

Trần Ngải Phương bảo Cố Di Gia ngồi với Phong Lẫm một lúc, sau đó xắn tay áo vào bếp nấu cơm.

Cố Di Gia cảm thấy không thể như vậy được, thế là cô đứng dậy, kiếm cớ: "Đồng chí Phong, tôi đi phụ chị dâu nấu ăn. Anh ngồi ở đây một lát nhé."

Bảo Hoa đã vo gạo rồi đặt nồi lên bếp nấu cơm.

Nếu không phải sức khỏe của cô em chồng... Thật ra Phong Lẫm là một người rất tốt.

Phong Lẫm nói: "Chị dâu, chị có cần phụ gì không?"

Nhưng một lúc sau, cô lại bị Trần Ngải Phương đuổi ra ngoài: "Ngoan nào, nhiệt độ trong bếp cao, cẩn thận bị cảm nắng đấy. Em cứ đợi bên ngoài trò chuyện với đồng chí Phong đi."

Đừng tưởng rằng cô bé mới năm tuổi mà không làm được việc gì, con nít ở nông thôn đã biết lo liệu việc nhà từ sớm, mấy chuyện nhóm lửa nấu cơm này hoàn toàn không có vấn đề.

"Không cần đâu, tôi có thể làm, có Bảo Hoa phụ là được rồi."

Hai người ngồi im lặng giống như kẻ ngốc.

Cố Di Gia đi đến nhà chính, đối diện với ánh mắt của người đàn ông, mặt cô hơi nóng.

Trong nhà chính, Cố Di Gia và Phong Lẫm nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Cô loay hoay ngồi xuống, cố tìm chuyện gì đó để nói, bèn nhắc lại chuyện ngày hôm qua.

Biết Phong Lẫm là đồng chí quân nhân đã giúp đỡ Cố Di Gia ngày hôm qua, Trần Ngải Phương càng nhiệt tình hơn, cô ấy thực sự muốn gọi ngay cho chồng mình, nói cho anh ấy biết đồng đội của anh ấy tốt như thế nào, may mắn anh ấy nhờ đồng đội chuyển đồ cho bọn họ nhờ thế mà em chồng mới may mắn được anh cứu.

Trần Ngải Phương cảm thấy hơi đáng tiếc.

Khương Tiến Vọng là chủ nhiệm của cách ủy hội xưởng gang thép, anh ta có thể ngồi ở vị trí đó trong tầm tuổi này thì chắc hẳn không phải dựa vào năng lực của bản thân. Chưa kể, cách ủy hội năm nay cũng... ít trong sạch, nếu không kiểm tra thì không sao, một khi đã kiểm tra thì sẽ liên quan đến chuyện gì đó.

Phong Lẫm đáp: "Bên cục công an sẽ điều tra anh ta trước. Nếu anh ta không làm điều gì trái pháp luật thì họ sẽ thả người ra."

Nghĩ đến đây, khóe miệng Cố Di Gia nhếch lên, cô cảm thấy tâm trạng rất tốt.

Phong Lẫm đáp một tiếng.

Mỗi lần Cố Di Giai nghĩ đến kết cục nguyên chủ, cô đều tức giận đến mức muốn giết người.

"Đồng chí Phong, ngày hôm qua cảm ơn anh rất nhiều." Cô chân thành nói: "Thì ra anh là đồng đội của anh cả, thật là trùng hợp."

Khác với vẻ ngoài mong manh yếu ớt, tâm tính của cô cực kỳ cứng rắn, tính cách cũng không hề yếu đuối, nếu không cô đã không dũng cảm đối mặt với Khương Tiến Vọng để giải quyết chuyện bức hôn.

Phong Lẫm ung dung nhìn cô, tự nhiên nhận ra sự lạnh lùng trong mắt cô.

Tốt nhất là không có ai đứng sau bọn côn đồ đó, nếu không thì...

Cố Di Gia không ngừng cố gắng mở lời: "Còn nữa, Khương Tiến Vọng..."

Từ khi biết mình xuyên qua cuốn sách, trong lòng cô luôn có một mối oán hận, tất cả bi kịch của nguyên chủ đều là vì Khương Tiến Vọng muốn cưới cô ấy.

Nếu như không phải Khương Tiến Vọng hết lần này đến lần khác bức hôn, nguyên chủ đã không hoảng sợ như thế, cuối cùng trốn ở nhà Cố Minh Nguyệt, cô ấy cũng sẽ không gặp phải bọn côn đồ đó, sẽ không bị làm nhục...

Một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị một đám khốn nạn làm nhục, cuối cùng rơi xuống nước mà chết.

Nghe vậy, trong lòng Cố Di Giai suy sụp, cô hiểu được ý tứ của anh.

Nhưng chuyện đó có thể sao?

Nhưng cô biết rằng lần này Khương Tiến Vọng không chết thì cũng bị lột da, trừ khi anh ta sạch sẽ đến mức chưa làm cái gì, là một đóa sen trắng tinh khiết không thể tìm ra chút dấu vết.

Cố Di Gia không biết đây là ý của cục trưởng Ngụy hay là của anh.

Từ trước đến nay anh không biết rằng mình vậy mà thật sự tán thưởng một cô gái như vậy, khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận