Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 489: Đàn Ông Đàn Ang Gì Mà Không Biết Nấu Cơm 4

Được mẹ chồng quan tâm, Cố Di Gia rất vui vẻ: "Mẹ yên tâm đi, cơ thể con tốt lắm! Ngược lại là mẹ và ông nội Hồ đó, hai người đều vất vả rồi, hôm nào con tới bệnh viện thăm hai người."

"Việc này không cần đâu, trời lạnh con đừng nghịch ngợm lung tung."

Quản Tễ bỏ đồ xuống rồi nói "Đây là người ta tặng cho mẹ và ông nội Hồ, bọn mẹ ăn không hết nên mang qua đây cho bọn con dùng thử một ít."

Cố Di Gia nhìn một chút, bên trong có lâm sản và thịt khô, đa số đều là đồ ăn.

Những món đồ này vô cùng được yêu thích ở thời này, cô hơi lo lắng hỏi: "Mẹ, thật sự không phải là mẹ dùng tiền mua đấy chứ?" Cô không hy vọng mẹ chồng dùng tiền mua đồ cho bọn họ.

Quản Tễ bị cô chọc cười: "Không phải mẹ mua đâu, là được người ta tặng. Trước đó mẹ có chữa khỏi cho một bệnh nhân, người đó biết mẹ tới đây nên cố tình quan tâm, còn mang theo không ít quà."

Bởi vì quà tặng đều là một vài đặc sản địa phương, cũng không phải đồ gì quý trọng nên không tiện trả lại, thế nên Quản Tễ đành phải nhận lấy rồi mang về cho con trai, con dâu dùng thử.

Lúc này Cố Di Gia mới yên tâm, sau đó cô vui vẻ kéo mẹ chồng tới phòng làm việc của mình để bà ấy thử đồ.

Cô cười nói: "Mẹ yên tâm đi, sau này sẽ ngày một tốt hơn."

Cố Di Gia ngại ngùng nói: "Mặc dù anh cả, chị hai, anh ba không tới tham dự hôn lễ nhưng bọn họ gửi quà rất lớn, con cũng không biết làm sao để đáp lại tâm ý này, cho nên con muốn may cho mọi người ít quần áo."

Cũng không biết khi nào tình hình mới có thể trở lại như trước kia, mọi người thích mặc cái gì thì mặc cái đó.

Quản Tễ biết cô còn tính may quần áo cho cháu trai cháu gì thì rất vui vẻ, bà ấy kéo tay cô nói: "Con đừng làm bản thân mệt mỏi, mấy đứa nhỏ đều có đồ của mình rồi."

Sau khi Quản Tễ thử quần áo xong thì đột nhiên cảm thán: "Vóc dáng Gia Gia đẹp lắm, nếu con mặc sườn xám thì nhất định sẽ rất đẹp. Chỗ mẹ còn có không ít sườn xám, có mấy món kích thước tương đối nhỏ, chắc là con sẽ mặc vừa..."

Mẹ chồng nàng dâu lại thảo luận chuyện may quần áo cho cháu nhỏ một lúc, mãi tới khi Phong Lẫm nấu xong, gọi bọn họ ra ăn cơm thì cuộc thảo luận mới dừng lại.

Không có người phụ nữ nào không thích quần áo đẹp, Quản Tễ cũng thế.

Tình cảm phải có qua có lại mới có thể duy trì được, đạo lý đó Cố Di Gia vẫn hiểu.

Đáng tiếc, mấy năm gần đây phụ nữ không dám mặc sườn xám, bà ấy cũng không tiện lấy ra.

Bà ấy rất thích quần áo do con dâu út may. Hiển nhiên quần áo này không tốt bằng những người thợ lâu năm may, nhưng kiểu dáng mới lạ, có phong cách riêng, hơn nữa cô còn cố tình vò mềm vải, lúc mặc lên người vô cùng dễ chịu.

Quản Tễ ngẫm nghĩ, cũng cười một tiếng nhưng không nói thêm gì.

Quản Tễ biết con trai từng học nấu ăn với chú Vinh nên biết nấu cơm là chuyện bình thường, bà ấy cũng không cảm thấy con trai nấu ăn có vấn đề gì, dù sao đầu bếp trong nhà hàng quốc doanh đa số là đàn ông, thế nên đàn ông nấu cơm không phải chuyện rất bình thường sao?

Cố Di Gia biết ở thời đại của bà ấy, khi đó phụ nữ mặc sườn xám đi lại trên đường là một việc vô cùng bình thường.

Sau khi ăn cơm xong, Phong Lẫm hỏi: "Mẹ, khi nào mẹ đi?"

Trong lòng Quản Tễ rất vui mừng, bà ấy hy vọng mấy đứa nhỏ sống hòa thuận với nhau nên cũng rất thích cô con dâu nhỏ tri kỷ này.

Đối với việc Phong Lẫm nấu cơm, Quản Tễ không có biểu hiện gì cả, dáng vẻ rất bình tĩnh.

Ông nội Hồ có ân lớn như núi với mẹ, ông ấy không khác gì một người cha khác của Quản Tễ, thêm nữa hiện giờ ông ấy đã lớn tuổi, mẹ anh muốn ở lại chăm sóc ông ấy cũng là chuyện bình thường.

"Cha lo lắng mẹ không muốn quay về nên mới muốn chuyển tới làm việc ở bệnh viện quân y bên này." Phong Lẫm không hề do dự vạch trần ý định của cha mình.

Nghe anh nói thế, Quản Tễ vô tình nói: "Con không cần để ý tới ông ấy, mẹ còn muốn ở đây thêm mấy ngày, khi nào tới lúc tự nhiên sẽ đi."

Sắc mặt Phong Lẫm không chút thay đổi nói: "Hôm nay cha gọi điện thoại cho con, nói con hỏi mẹ."

Dù sao lo lắng của cha anh cũng bình thường thôi, dẫu gì ông nội Hồ cũng ở đây mà.

"Sao nào? Con muốn đuổi mẹ à?" Quản Tễ cố ý hỏi, vẻ mặt không vui cho lắm.

Tương tự như thế, nếu vợ anh muốn theo mẹ anh tới thủ đô làm việc, đoàn trưởng Phong cảm thấy bản thân cũng sẽ gọi điện thoại tới quấy rối cha mình thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận