Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 295: Hồ Ly Tinh 5

Mặt Tiền Quyên Quyên đỏ lên, nhất là khi là xung quanh còn có người đi qua, cô ấy chỉ cảm thấy khuôn mặt nóng bừng.

"Mẹ... Chúng ta về trước đi."

"Về cái rắm!" Bà cụ Tiền nói phun cả nước bọt: "Mày cút ra, tao phải mau chóng đến xem hồ ly tinh kia, có phải là đến đăng ký khám bệnh không! Tao đã nói rồi, cô ta là con ma bệnh, thường xuyên uống thuốc, nếu đàn ông cưới loại phụ nữ này, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, nói không chừng cô ta thật sự là người do hồ ly tinh biến thành, vào quân đội, bị chính nghĩa quân đội làm bị thương, nên mới có thể ốm yếu như vậy..."

Tiền Quyên Quyên nghe xong, càng không để cho mẹ cô ấy đi qua.

Nếu thật sự để mẹ cô ấy đi theo, nhìn thấy Cố Di Gia khám bệnh, sau đó trở về phao tin vớ vẩn, vậy không phải là đắc tội đoàn trưởng Cố và đoàn trưởng Phong sao?

Về phần mẹ của cô ấy nói cái gì hồ ly tinh, cô ấy càng không tin.

Người ta có vẻ ngoài xinh đẹp, là do cha mẹ ban tặng, một cô gái không thể chỉ vì có vẻ ngoài xinh đẹp mà nói người ta là hồ ly tinh được.

Tiền Quyên Quyên vừa tức giận vừa cuống quít: "Mẹ..."

"Phong, đoàn trưởng Phong..."

Bà cụ Tiền cứng đờ mặt, không dám nhìn Phong Lẫm, ấp úng trả lời: "... Tôi không phải nói cậu."

Bà cụ Tiền lập tức cứng đờ ở đó.

Ngay lúc Tiền Quyên Quyên đang nghĩ như vậy, thì nghe được một giọng nói êm tai vang lên: "Bà cụ, vừa rồi bà nói ai là hồ ly tinh?"

Chỉ là vừa đến chỗ rẽ, bà cụ Tiền thấy có hai người đứng đó.

Đặc biệt là trong quân đội này, con trai của bà ta chỉ là một doanh trưởng, phía trên còn có đoàn trưởng, nếu bà ta gây chuyện, con trai cũng chưa chắc là có thể bảo vệ được bà ta.

"Cút!"

Bình thường bà ta khá hung dữ, nhưng đó chỉ là khi ở nhà, đối với con dâu và con gái, nếu ở bên ngoài thì bà ta vẫn biết kiềm chế.

Một người là Cố Di Gia hồ ly tinh trong miệng bà ta, một người là đoàn trưởng Phong, hơn nữa lúc này sắc mặt đoàn trưởng Phong cực kỳ lạnh lẽo.

Bà cụ Tiền tức giận dùng lực mạnh véo thịt ở hông con gái, Tiền Quyên Quyên đau đến mức kêu một tiếng, vô thức buông lỏng tay ra, bà cụ Tiền nhanh chóng đuổi theo hướng mà Cố Di Gia biến mất.

Cô ấy lắp bắp gọi một tiếng, đồng thời da đầu căng lên, hai người này sẽ không nghe được lời mắng chửi của mẹ cô ấy vừa rồi chứ?

Nghe nói đoàn trưởng Phong là học trò của trụ sở Kinh Thành, lai lịch rất lớn, là đoàn trưởng. Nếu như con gái có thể gả cho anh, vậy chắc chắc sẽ không ai dám bắt nạt người mẹ vợ như bà ta.

Tiền Quyên Quyên chịu đựng sự đau đớn mà đuổi theo, cũng nhìn thấy hai người này, hai mắt trợn tròn lên.

Nào biết được, con gái mình vô dụng, ngay cả một người đàn ông cũng không câu được.

Chủ yếu là bà ta cũng biết nơi này là quân đội, không phải nông thôn chốn quê nhà, bà ta không được giống như kiểu trước đây là khóc lóc om sòm.

Vì điều này, cho nên bà ta mới muốn gả con gái cho đoàn trưởng Phong.

"Nếu không phải, vậy tại sao bà nói tôi là hồ ly tinh?" Cố Di Gia cười khẩy nói: "Đoàn trưởng Phong, xem ra giáo dục tư tưởng của tổ chức chưa được tốt lắm nhỉ, bà cụ này rõ ràng là người mê tín phong kiến còn sót lại."

Ai ngờ, người mà trong mắt bà ta chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, là một con hồ ly tinh cơ thể ốm yếu nhiều bệnh, lúc này lại lạnh lùng nói: "Bà cụ, bà truyền bá tư tưởng mê tín phong kiến trong quân đội phải không?"

Nhưng đối với Cố Di Gia, bà ta cũng không sợ.

Bà ta nghĩ đến rất nhiều chuyện liên quan tới tác phong của đoàn trưởng Phong, nghe nói anh làm việc cứng rắn, không nể tình, không chấp nhận người phá hỏng quy củ và đạo đức mà quân đội định ra.

Da đầu bà cụ Tiền như sắp rách ra, nhảy dựng lên: "Ai, ai truyền bá tư tưởng mê tín phong kiến chứ?"

Bây giờ, khi đoàn trưởng Phong, người con rể mà bà ta hài lòng đang nhìn chằm chằm bà ta bằng con mắt lạnh lùng, trong lòng bà ta sợ hãi.

Đoàn trưởng Phong gật đầu: "Anh sẽ báo lên."

Bà cụ Tiền lập tức lo lắng, muốn tiến lên tranh luận với Cố Di Gia, nhưng Phong Lẫm nào sẽ để bà ta đi tới, cất lên giọng nói lạnh lùng: "Đứng yên!"

Bà cụ Tiền bị dọa không dám động đậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận