Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 291: Hồ Ly Tinh 1

Cố Di Gia ngại ngùng đi theo Phong Lẫm chào hỏi một người.

"Ông nội Hồ."

Ông Hồ "ừ" một tiếng, mời bọn họ ngồi xuống, đặt một ly nước ấm tới trước mặt cô, Phong Lẫm đưa tay kiểm tra qua nhiệt độ, sau đó mới đưa cho cô.

Cố Di Gia mỉm cười với anh, cúi đầu uống nước.

Ông Hồ để ý sự tương tác giữa hai người, mỉm cười, từng nếp nhăn trên mặt dường như cũng giãn ra.

Ông ấy giống như một bậc cha chú bình thường, cằn nhằn với con cháu: "Trời bắt đầu chuyển lạnh, các cháu phải chú ý sức khỏe, sau này không có việc gì thì đừng chạy ra ngoài."

Lời này nghe có vẻ như căn dặn bọn họ, nhưng thật ra là nói cho Phong Lẫm nghe, để anh không có việc gì thì đừng đưa người yêu ra ngoài chạy lung tung.

Cơ thể cô gái nhỏ còn đang trong giai đoạn điều dưỡng, vẫn còn mỏng manh yếu ớt, nên không thể đi lại nhiều.

Nhưng những điều này đều không lôi cuốn bằng lời kể của những nhân chứng lịch sử. Bởi vì nó khiến người ta như được hòa mình vào thời kỳ đó, có thể cảm nhận được những khó khăn và gian khổ mà thời đại đó đã phải chịu đựng, cũng như những nỗ lực tâm huyết và sinh mạng của các thế hệ cha ông ta đã bỏ ra, nên mới có đất nước của hiện tại, đất nước lớn mạnh mà cô đã từng sống ở đời sau...

Cuối cùng, ông ấy tự hào nói: "Ông có thể chắc chắn rằng không có đứa nhỏ nào ưu tú hơn Phong Lẫm đâu."

Cố Di Gia nhanh chóng bị lời nói của ông ấy thu hút, như thể quay trở về thời kỳ bị bao trùm trong khói lửa chiến tranh kia.

Chẳng biết ông Hồ đã rút tay lại từ khi nào, cười nói với Cố Di Gia: "Cô bé, cháu đừng ghét bỏ thằng bé nó nghiêm túc, cứng nhắc, không hiểu tình thú. Thật ra đứa bé này là người cẩn thận, thằng bé sẽ chăm sóc tốt cho gia đình và vợ của mình, miễn đó là trách nhiệm của thằng bé, thằng bé sẽ không bao giờ trốn tránh nó..."

Động tác của ông ấy không nhanh không chậm, giọng nói cũng rất từ tốn và chậm rãi, vô tình thu hút sự chú ý của người khác.

"Ông nội Hồ, đoàn trưởng Phong đúng thật rất cẩn thận, đây là ưu điểm của anh ấy, anh ấy cũng không cứng nhắc, rất tốt."

Phong Lẫm nói: "Cháu biết rồi, ông cũng chú ý giữ gìn sức khỏe."

Trong lòng ông ấy, bất kể Phong Lẫm bao nhiêu tuổi, anh vẫn là một đứa trẻ.

"Đứa nhỏ Phong Lẫm này, ông đã chứng kiến nó chào đời. Hồi đó, mẹ thằng bé mang thai nó, đất nước chúng ta còn chưa được hoàn toàn ổn định, mẹ thằng bé là một bác sĩ quân y, ra chiến trường khi vẫn đang mang thai thằng bé, cứu người khắp nơi... Sau đó bị động thai, cho nên phải rút lui..."

Ông Hồ thấy anh nghe lời, tiếp tục tán gẫu cùng bọn họ, bảo Cố Di Gia đưa tay ra rồi bắt đầu bắt mạch cho cô.

"... Cha mẹ Phong Lẫm đều là những người bận rộn, sau khi đứa nhỏ này ra đời, đất nước chúng ta vẫn chưa ổn định. Cả hai người họ đều có sự nghiệp và trách nhiệm riêng, nên không thể tự mình chăm sóc thằng bé, vì vậy thằng bé lớn lên trong quân đội, nền giáo dục mà thằng bé nhận được đều là giáo dục kiểu quân đội..."

Phong Lẫm mặt không đổi sắc nhìn ông Hồ, ngón tay giật giật, anh cảm thấy có chút xấu hổ.

Giai đoạn lịch sử đó, cô đã từng đọc qua, thậm chí quen thuộc đến mức có thể biết một cách tường tận.

Gia Gia đang khen anh đấy.

Cố Di Gia chớp mắt, trên mặt hiện ra một nụ cười.

Để hòa hợp với người yêu, cũng không cần nói với ông ấy, dù sao chỉ cần cô tự cảm thấy đoàn trưởng Phong thật sự không phải là người cứng nhắc hay không có tình thú là được.

Lại nhìn cô bé này, nụ cười rạng rỡ và trong sáng, tuy sức khỏe không tốt, nhưng bệnh tật trên cơ thể, dường như cho tới tận giờ chưa từng ảnh hưởng đến tính cách của cô.

Ông ấy âm thầm lắc đầu, may mắn là cả hai đều có tình cảm, nếu không đứa nhỏ Phong Lẫm này không biết sẽ khó chịu đến mức nào đây.

Cho dù ánh mắt không nhìn cô, nhưng thật ra toàn bộ chú ý đều đổ dồn vào cô.

Ông Hồ nhìn nụ cười rạng rỡ của cô gái rồi liếc nhìn Phong Lẫm, sao có thể không phát hiện chứ, từ lúc bước vào đến giờ, sự chú ý của anh chưa từng rời khỏi con gái người ta.

May mắn thay, con gái nhà người ta cũng thích anh.

Nghe ông Hồ nói chuyện trước kia, thật ra anh không có cảm giác gì, nhưng thấy dáng vẻ của Gia Gia dường như rất thích nghe, nên anh cũng không ngắt lời ông Hồ.

Cô tự tin, kiên cường, tươi sáng, còn có chút giảo hoạt, đáng yêu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận