Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 969: Tương Lai Của Mỗi Người Họ Đều Rất Đáng Mong Chờ 2

Ngày đầu tiên nhập học, Cố Di Gia, Phong Bắc Thần và Bảo Sơn đã được Trần Ngải Phương gọi dậy từ sớm.

Sau khi ăn sáng xong, ba người đã đẩy xe đạp ra khỏi cửa.

Xe đạp là do tư lệnh Phong cho người mang đến, cũng để bọn nhỏ thuận tiện đi học hơn. Ông ấy cho mang đến hai chiếc, Phong Bắc Thần chạy một chiếc chở Cố Di Gia, còn Bảo Sơn tự chạy một chiếc.

Mặc dù Bảo Sơn còn nhỏ tuổi nhưng lại được thừa hưởng gen của cha mẹ mình, còn chưa đến mười bốn tuổi nhưng đã cao gần bằng Phong Bắc Thần rồi nên chạy xe đạp dành cho người lớn cũng không vấn đề gì.

Cho nên ba người đã bàn bạc với nhau, Phong Bắc Thần chở Cố Di Gia, còn Bảo Sơn thì tự chạy một mình.

"Chị dâu, bọn em đi đây!"

"Tạm biệt dì Trần."

"Mẹ ơi bọn con đi nhé."

Lúc đó Cố Di Gia cũng trả lời từng bức thư một, trong thư cô nói rõ mục tiêu của mình là Đại học Thủ Đô.

Dưới sự chờ mong đó, mọi người cùng cố gắng ôn tập.

Nếu nói ra thì họ cũng rất may mắn khi đều có thể thi đậu vào Đại học Thủ Đô, quả thật là khiến người ta không dám tin.

Cố Di Gia là bạn của họ, cô đã có ý chí cao cả như thế thì đương nhiên họ cũng muốn liều một lần xem sao, nếu được thì đến lúc đó mọi người còn có thể tụ tập lại với nhau nữa.

Tám giờ mới đến giờ vào học, nhưng ngày đầu tiên nhập học luôn khiến người ta cảm thấy kích động và mong chờ nên họ hoàn toàn không thể đợi được nữa. Cho nên mọi người đều đến trường sớm hơn gần một tiếng, như vậy thời gian cũng sẽ dư dả hơn, không sợ đến trễ.

Đợi khi kỳ thi đại học được khôi phục lại thì họ đã có một lượng lớn tài liệu để ôn tập, ngoài ra còn có giáo viên giỏi dạy họ nữa.

Ba người đứng trước cửa vẫy tay tạm biệt với Trần Ngải Phương đang tiễn họ, sau đó leo lên xe đạp rồi chạy đến trường.

Trang Nghi Giai, Phương Mỹ Di, Du Phong, Tần Mộng Kiều đều là con cái của cán bộ nên họ đã biết được tin kỳ thi đại học sẽ được tổ chức lại sớm hơn mọi người, vì thế thời gian ôn tập cũng nhiều hơn người khác tận một tháng.

Nhiều người cũng náo nhiệt hơn, cả bọn cười cười nói nói bước vào trường.

Lúc đến trước cổng trường thì họ gặp được đám người Trang Giai Nghi.

Trường Đại học Thủ Đô là mục tiêu cao cả nhất trong lòng những thành phần tri thức, số người muốn thi vào đó thật sự không đếm xuể.

Cả bọn đều đạt được ước nguyện thi đậu vào trường Đại học Thủ Đô của mình, không chỉ là dựa vào sự nỗ lực của bản thân họ mà còn nhờ vào ưu thế từ thân phận của họ.

Lúc khôi phục lại kỳ thi đại học, họ đã bắt đầu viết thư cho Cố Di Gia hỏi cô muốn đăng ký vào trường đại học nào.

Sau khi đến trường mọi người đi cất xe rồi lại tách nhau ra.

Trừ chuyện đó ra thì từ nhỏ họ đã nhận được nền giáo dục rất tốt, thành tích trong lớp cũng rất xuất sắc, vốn đã có ưu thế hơn rất nhiều người. Càng không cần nói đến sau khi quen biết với Cố Di Gia, vô tình bị cô ảnh hưởng nên mọi người không hề buông bỏ kiến thức sách vở, không có việc gì làm thì sẽ lật lại bài vở trước đây, củng cố thêm kiến thức của mình.

Có thể nói những người này đều may mắn hơn những người bình thường, cơ hội đến tay cũng nhiều hơn, cho nên họ có thể đạt được điểm số đáng mong ước, cuối cùng trúng tuyển vào trường Đại học Thủ Đô cũng không có gì là bất ngờ cả.

Sau khi tạm biệt mọi người, Cố Di Gia, Tần Mộng Kiều và Phong Bắc Thần cùng đến lớp học.

Cậu ấy cảm thấy cô út mình vẫn xem mình như một đứa trẻ vậy, mặc dù cậu ấy còn nhỏ thật nhưng cũng đâu phải không giải quyết được gì. Mặc dù cậu ấy không nỡ xa gia đình nhưng cậu ấy cũng có thể một mình đương đầu với mọi chuyện được mà.

Bảo Sơn gật đầu, không kìm được nói: "Cô út, con không còn là con nít nữa."

Nhìn gương mặt non nớt của Bảo Sơn, người làm cô như cô đây đúng là không cách nào yên tâm được.

Cố Di Gia đưa tay ra vò đầu cậu ấy, cười: "Biết rồi, không phải cô đang làm quen với việc Bảo Sơn của nhà chúng ta đã trở thành người lớn đó sao?"

Cố Di Gia nói với Bảo Sơn: "Bảo Sơn, chiều nay tan học đứng ở đây tập hợp, cho dù là ai đến trước cũng phải đứng ở đây đợi, có biết không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận