Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 302: Em Tin Anh 3

Cố Di Gia nhận thấy sắc mặt anh trở nên rất nghiêm túc, cũng có chút lạnh lùng thì cô đoán có lẽ tâm trạng của anh đang không được tốt, chắc là anh bị lời của cô chọc phải rồi.

Cô nhìn xung quanh, thấy trong ngõ nhỏ không có ai cả, vì vậy đưa tay qua kéo lấy bàn tay to lớn của anh.

"Có điều bây giờ, em phát hiện em cực kỳ thích đoàn trưởng Phong." Cô cười híp mắt nói: "May mà em không quá ngốc, bằng không nếu như bỏ lỡ đoàn trưởng Phong thì chắc chắn em sẽ hối hận cả đời."

Người ngay thẳng như đoàn trưởng Phong đâu thể chịu được lời dỗ ngon dỗ ngọt thẳng thắn như vậy.

Nếu không phải là năng lực quản lý nét mặt tốt và cũng đã là một loại bản năng, chỉ sợ bây giờ anh cũng không biết mình sẽ biểu lộ ra nét mặt gì, nhất định là sẽ rất ngốc.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tâm trạng của anh đang thay đổi rất nhanh, tai cũng hơi đỏ lên.

Thời đại này lúc bày tỏ cảm xúc, người ta rất dè dặt, Phong Lẫm cũng giống như vậy, nhưng anh phát hiện ra cô người yêu chưa bao giờ che giấu cảm xúc, có cái gì thì nói cái đó, cái miệng kia nói cực kỳ ngọt ngào.

Đương nhiên, anh cũng thích.

Nhưng anh vẫn muốn nghe người yêu gọi tên của anh, đương nhiên là gọi từ trong đáy lòng, trước mặt mọi người tất nhiên phải chú ý chút.

Không đợi cô suy nghĩ rõ ràng, bọn họ đã đi ra khỏi ngõ, Cố Di Gia nhanh chóng buông tay anh ra để tránh bị tuần tra trên phố nhìn thấy.

Tâm trạng của đoàn trưởng Phong vốn đang vui vẻ thì lại bị lời này của cô làm cho hơi ngột ngạt.

Trong suy nghĩ của cô, có lẽ cô nên gọi tên của anh nhưng phải gọi như thế nào mới ổn đây?

Đương nhiên, nếu như có thể thân mật hơn một chút nữa thì càng tốt.

Trong lòng Phong Lẫm khẽ dao động, tất nhiên anh sẽ không từ chối rồi, lúc này anh bèn dẫn cô đi về phía cửa hàng bách hóa.

Yết hầu chuyển động lên xuống, bước chân của đoàn trưởng Phong vẫn rất có lực nhưng giọng nói lại rất nhẹ: "Gia Gia, vì sao em vẫn gọi anh là đoàn trưởng Phong thế?"

Lúc đi ngang qua cửa hàng bách hóa, Cố Di Gia đột nhiên nói: "Đoàn trưởng Phong, chúng ta đến cửa hàng bách hóa đi, em muốn mua ít len sợi."

Cố Di Gia kinh ngạc nhìn anh, cô thật thà đáp: "Bởi vì em không biết phải gọi anh thế nào, hơn nữa chúng ta chỉ mới hẹn hò làm người yêu, còn chưa kết hôn..."

Bọn họ đã là người yêu của nhau, anh cũng muốn cô có thể gọi tên mình.

Cố Di Gia vẫn chú ý tới vẻ mặt của anh, mặc dù không quá rõ ràng nhưng hình như trông anh có hơi thất vọng.

Len sợi phía bắc đa dạng nhiều hơn phía nam, giá tiền cũng phải chăng.

Việc kết hôn đối với anh mà nói có chút xa vời khó với.

Cố Di Gia phát hiện, màu sắc của len sợi ở cửa hàng bách hóa quả nhiên nhiều hơn so với cung tiêu xã, có thể chọn lựa không ít. Lúc này cô chọn lấy mấy loại, màu vàng nhạt cho chị dâu, màu hồng cho Bảo Hoa, màu xanh lá cho Bảo Sơn, còn cho bản thân cô thì chọn màu trắng kem.

Gần đây quá nhiều chuyện, cô vẫn chưa mua được len về.

Cửa hàng bách hóa của thị trấn rất nhiều đồ, len sợi cũng không ít, hơn nữa lúc này đang là mùa phát hành phiếu len sợi.

Cố Di Gia mua rất nhiều len, mấy cuộn này cộng lại cũng không ít tiền, cô đang muốn trả tiền thì đã có người khác trả giúp.

Anh biết len sợi màu xám nhạt này là chọn cho anh.

Cố Di Gia có chút lơ đễnh, chờ đến khi anh lái xe đi, cô không nhịn được nói ra: "Đoàn trưởng Phong, sau khi trở về em sẽ trả tiền cho anh..."

Tuy cùng là màu xám nhưng màu sắc này sáng hơn so với màu áo len cô đan cho anh trai.

Cố Di Gia: "..."

Cuối cùng, cô còn cầm một ít len sợi màu xám nhạt lên.

Không đợi cô nói cái gì, đoàn trưởng Phong đã cầm túi len mà người bán hàng đóng gói xong xuôi lên, nói với cô: "Gia Gia, đi thôi."

Đây quả thực là bạn trai lý tưởng mà!

Được rồi, cô hiểu rồi, đoàn trưởng Phong chính là kiểu người lúc yêu đương thì rất hào phóng mua đồ cho bạn gái, anh không hề tính toán hết bao nhiêu tiền. Nếu như quá khách sáo với anh, anh sẽ mất hứng, cho rằng bạn gái không đón nhận tâm ý của mình.

Phong Lẫm nhìn lúc cô chọn len sợi, khi cầm màu nào lên là anh biết cô đang chọn cho ai. Anh cứ lặng lẽ nhìn, ánh mắt đặt ở giữa đống len sợi kia, cuối cùng thấy cô chọn len sợi màu xám nhạt, lúc này tâm trạng mới thoải mái hơn chút.

Vừa dứt lời, cô đã cảm giác rất rõ bạn trai đang không vui cho lắm.

Anh nhìn thẳng phía trước, sắc mặt thoạt nhìn cực kỳ lạnh lùng nghiêm nghị, sườn mặt toát lên vẻ nghiêm túc giống như ở trên chiến trường, rất là dọa người.

Rất lâu sau, Phong Lẫm không vui lên tiếng: "Không cần đâu, anh tình nguyện mua đồ cho người yêu của anh."

Lão Cố đã có một cái áo len, chắc chắn Gia Gia sẽ không tiếp tục đan cho anh ấy cái thứ hai, nếu cô có muốn đan thì cũng chờ đan hết cho người nhà rồi mới tính tiếp.

Đi tới chỗ đậu xe, Phong Lẫm bỏ đồ trong tay vào khoang sau xe rồi đỡ Cố Di Gia lên xe.

Cố Di Gia vô thức đáp một tiếng, hai tay trống không theo sát anh đi ra khỏi cửa hàng bách hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận