Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 290: Giới Thiệu Người Yêu 3

Nói đến giường đất phương Bắc, Trần Ngải Phương cười nói: "Lúc trước ở quê của em, mùa đông dùng lồng sưởi để sưởi ấm, không ngờ phương Bắc lại đốt giường đất, cảm giác tiện hơn lồng sưởi rất nhiều, cũng an toàn hơn."

Đời trước Cố Di Gia chưa từng nhìn thấy lồng sưởi, bởi vì ở thời đại đó, lồng sưởi đã rời khỏi sân khấu lịch sử, mọi người thường dùng đồ điện để sưởi ấm.

Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ cũng có lồng sưởi.

Ừm, hình như sau khi đến mùa đông, nguyên chủ vẫn luôn ôm lồng sưởi vượt qua mùa đông.

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy giường sưởi khá tốt.

Ăn xong bữa sáng, Cố Minh Thành chuẩn bị ra ngoài, nói với em gái: "Em chờ ở nhà, lát nữa Phong Lẫm sẽ đến, cậu ấy sẽ chở em đến bệnh viện."

Cố Di Gia chớp mắt.

Cố Minh Thành nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, nói: "Ông Hồ và cậu ấy có quan hệ, nếu em hẹn hò với cậu ấy, cũng coi như dẫn em đi gặp phụ huynh."

Nghĩ đến đây, Cố Minh Thành hừ một tiếng ở trong lòng, nhưng cũng chưa nói gì.

Vừa mới cầm chổi, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Sáng hôm nay, lúc anh ấy đi luyện tập, không ngờ gặp được Phong Lẫm, anh ấy cũng chưa nói gì, Phong Lẫm đã chủ động đề nghị, hôm nay anh sẽ chở Cố Di Gia đi bệnh viện.

Chờ tất cả mọi người đi rồi, Cố Di Gia ngồi một lúc, sau đó bắt đầu quét dọn vệ sinh.

"Bây giờ chuẩn bị thì quá hấp tấp, để sau đi." Cố Minh Thành cũng không thèm để ý, anh ấy cũng nghe qua tính cách của ông Hồ, chắc sẽ không quá để ý mấy nghi thức xã giao này.

"Anh của em đã nói với em rồi." Cố Di Gia mỉm cười, mời anh vào ngồi: "Anh ăn sáng chưa?"

Cố Di Gia: "..."

Lúc cô mở cửa, nhìn thấy Phong Lẫm đứng ngoài, cảm thấy rất ngạc nhiên: "Đoàn trưởng Phong, anh đến sớm vậy?"

Thật ra quyết định này cũng quá hấp tấp.

Trần Ngải Phương rất quan tâm chuyện này, vội hỏi: "Vậy có cần mang quà không?"

Phong Lẫm quan tâm để ý em gái mình như vậy, anh thấy rất vui.

Thấy cô cầm chổi, anh bước lên cầm lấy quét rác thay cô, nhìn thấy cô cười tủm tỉm nhìn mình, anh có chút xấu hổ, ho nhẹ nói: "Lát nữa xuất phát, em ngồi nghỉ một chút đi."

Phong Lẫm nhớ rất rõ ngày Cố Di Gia đi khám bệnh, có lẽ hôm nay đã có ý định đứng chờ anh ấy ở chỗ đó.

Cố Di Gia ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, nhìn đoàn trưởng Phong làm việc.

Phong Lẫm nói: "Không có gì, đến nhìn em, lát nữa chở em đi bệnh viện."

"Ăn rồi."

Nghĩa là đây là một trưởng bối rất quan trọng, không khác gì ông nội.

Cố Di Gia ngồi ở vị trí ghế phụ, do dự hỏi: "Đoàn trưởng Phong, anh và bác sĩ Hồ có quan hệ gì vậy..."

Thật ra cô vẫn chưa thể yên tâm.

Thời gian cũng sắp đến, cô về phòng lấy một chiếc áo khoác dày mặc vào, đi ra ngoài với anh.

Anh mang theo một hộp đồ bổ bảo cô xách theo.

Chờ Phong Lẫm quét xong, Cố Di Gia gọi anh lại, rót một cốc nước ấm cho anh, bảo anh uống nước.

Cố Di Gia ừ một tiếng, trong lòng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Phong Lẫm nói: "Đây là quà mẹ anh gửi cho ông nội Hồ, hôm nay chúng ta dùng nó để làm quà gặp mặt, hôm nào anh đi thành phố lại mua thêm một ít."

Cố Di Gia: "..." Vậy là, hóa ra anh đã chuẩn bị xong quà gặp mặt? Nhưng đây cũng không phải là do nhà bọn họ chuẩn bị đúng không?

Phong Lẫm lái xe đến đây, dừng xe ở khu đất trống ngoài khu tập thể.

Nếu cô và ông Hồ chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân bình thường, cô không cần lo lắng gì cả. Hiện tại đột nhiên đối phương biến thành trưởng bối của bạn trai, sao cô có thể yên tâm được? Không ngờ nghỉ ngơi chưa được một ngày cô lại bắt đầu phải đi gặp trưởng bối.

Cố Di Gia rất muốn hỏi bạn trai, rốt cuộc ở đây anh có bao nhiêu trưởng bối.

Đi vào bệnh viện, dừng xem, Phong Lẫm đỡ cô xuống xe, sau đó xách ra một vài món đồ từ trong xe.

"Ông ấy là thầy của mẹ anh." Phong Lẫm nói: "Mẹ anh cũng là quân y, lúc trước từng đi theo ông ấy học tập, ông Hồ cũng coi như nhìn anh trưởng thành."

Cố Di Gia vô thức dùng ngón tay vần vò quần áo.

Giống như biết cô đang lo lắng cái gì, Phong Lẫm nói: "Em đừng lo, ông Hồ rất tốt, rất dễ nói chuyện, ông ấy cũng rất thương anh, cũng rất thích em..."

Cố Di Gia càng thêm lo âu.

Nếu để cô đi tay không đến gặp trưởng bối, thật sự cô cảm thấy có chút lúng túng.

Mặc dù thời tiết không tốt, nhưng ở bệnh viện, bất cứ lúc nào cũng đều có người.

Hai người sát vai nhau cùng đi vào văn phòng của ông Hồ.

Văn phòng của ông Hồ cũng không có người mấy, ông ấy đeo kính lão thị, đang viết bệnh án ca bệnh. Nghe thấy có người đi vào, ông ấy ngẩng đầu nhìn, thấy một đôi trẻ tuổi sóng vai nhau đi đến, trên mặt hiện lên ý cười.

"Biết ngay hôm nay hai đứa sẽ cùng đến mà, nhanh vào ngồi đi."

Ông Hồ mỉm cười đón tiếp bọn họ, giống như ông cụ thân thiết nhà bên, đứng dậy rót nước cho bọn họ.

Phong Lẫm thuận tay khép cửa lại, dẫn Cố Di Gia đi vào, đặt quà lên bàn.

"Ông nội Hồ, bọn cháu đến thăm ông." Anh trịnh trọng giới thiệu: "Đây là người yêu của cháu, Cố Di Gia, ông cũng biết, cô ấy là một cô gái rất tốt."

Ông Hồ trừng mắt nhìn anh: "Mấy ngày trước tôi nghe bảo cậu có người yêu, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn là cô gái nhỏ này."

Với ánh mắt của thằng nhóc này, thích người nào chỉ có thể là người đó, nếu không thì tình nguyện không kết hôn.

Ồ, trước kia thằng nhóc này cũng không muốn kết hôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận