Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 333: Mẹ Chồng Tặng Quà “Lấy Lòng” Con Dâu Tương Lai 2

Cố Di Gia nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác ngoài màu nâu, phát hiện mắt nhìn của mẹ chồng tương lai đúng là rất tốt.

Cô kinh ngạc nói: "Thật sự là dì gửi cho em sao?"

"Đương nhiên." Phong Lẫm lấy chiếc áo khoác được cố tình để riêng ra: "Mẹ anh nói là mua từ cửa hàng hữu nghị đấy, lúc đó trùng hợp thấy nó nhưng tiếc là chiếc cuối cùng đã bị bán đi mất, bà ấy rất thích, nghĩ là nó sẽ rất hợp với em nên đã đợi đến đợt tiếp theo để mua."

Sau khi cơn ngạc nhiên qua đi thì Cố Di Gia lại chần chừ: "Như vậy không tốt lắm nhỉ? Sao dì lại nghĩ đến chuyện gửi quần áo cho em thế? Thật ra bà ấy có thể để mình mặc mà."

Chiếc áo khoác này thuộc tone nâu, kiểu dáng lại đơn giản, cô nghĩ nó sẽ thích hợp với phụ nữ ở mọi độ tuổi, mặc vào trông cũng rất có khí chất.

Cô sờ lên chiếc áo, chất lượng thật sự rất tốt, không hổ là sản phẩm của cửa hàng hữu nghị.

"Sao thế không đẹp à? Đây là do mẹ anh cố tình mua riêng cho em đấy." Đoàn trưởng Phong không đồng tình với ý kiến của cô: "Chiếc áo này được mua theo kích cỡ dáng người em, bà ấy không mặc vừa đâu."

"Sao lại mặc không vừa?"

"Vậy thì không." Phong Lẫm bình tình đáp: "Bà ấy chỉ sợ em chê anh lạnh lùng, không có gì thú vị nên bản thân mới nhiệt tình hơn một chút, tránh sau này em sẽ ghét bỏ anh, không yêu anh nữa."

Phong Lẫm nói: "Em đan cho bà ấy bộ quần áo là được."

Sau đó cô lại nhìn chiếc áo khoác màu nâu ấy, nếu như là một mét bảy mươi sáu thì đúng là mặc không vừa thật.

Cố Di Gia nhận được quà mẹ Phong Lẫm gửi đến thì lại cảm thấy buồn phiền: "Vậy em phải gửi gì cho bà ấy bây giờ?"

Cô cao một mét sáu mươi sáu, mẹ chồng tương lai lại cao hơn cô mười centimet, vậy há không phải là cao tận một mét bảy mươi sáu à? Chị dâu cô đã được xem là cao trong số các cô gái nhưng cũng chỉ cao có khoảng một mét bảy, thì ra mẹ chồng tương lai còn cao hơn cả chị dâu cô à?

Cố Di Gia liếc anh, mẹ chồng tương lai gửi nhiều đồ cho cô như thế, còn cô chỉ gửi lại hai bộ quần áo thì có phải quá keo kiệt rồi không?

"Bà ấy cao hơn em mười centimet." Đoàn trưởng Phong trả lời một cách rất thật thà.

"Thật sao?"

Chẳng trách đoàn trưởng Phong lại cao như vậy, thì ra là được di truyền.

Cố Di Gia đực mặt ra nhìn anh.

Cố Di Gia: "..."

Trần Ngải Phương cũng không ngờ mẹ của đoàn trưởng Phong lại gửi nhiều đồ như thế cho em chồng mình, chắc phải hài lòng với Gia Gia nhà mình lắm đây nên mới làm đến mức này?

Cố Di Gia chỉ có thể nhận lấy, bối rối hỏi lại: "Có phải đối với ai dì cũng nhiệt tình như vậy không?"

Nhưng cô ấy không tin, dù sao cũng chưa gặp được mặt thì nói gì đến hài lòng hay không hài lòng chứ.

"Còn có cha anh nữa, em làm hết cho hai người họ đi, họ sẽ rất vui đấy."

Vì thế cô chọn không nghe theo anh mà chạy đi bàn bạc với chị dâu.

Dưới sự giúp đỡ của chị dâu, trừ việc đan hai bộ quần áo cho cha mẹ đoàn trưởng Phong ra thì Cố Di Gia cũng tìm kiếm một số đặc sản để gửi qua cho họ.

Nhưng cô ấy cũng rất vui, hành động của mẹ đoàn trưởng Phong cũng đã ngầm thể hiện được sự tôn trọng mà họ dành cho con trai cưng của mình.

Kể từ khi doanh trưởng La cầu hôn thành công thì chuyện này đã gây nên một tiếng vang cực lớn trong quân đội, chủ yếu là do đàn ông độc thân trong quân đội quá nhiều nhưng đồng chí nữ còn độc thân lại quá ít, vì thế cũng không ít đồng chí nam cũng có ý với Tiền Quyên Quyên.

Cố Di Gia thuật lại câu nói lúc nãy của đoàn trưởng Phong lúc đó, khiến Trần Ngải Phương nghe xong cũng không biết nói gì.

Mọi người đều nghĩ ngay cả một người ngờ nghệch như doanh trưởng La còn có thể lay động được Tiền Quyên Quyên thì chắc chắn bản thân cũng có thể, nếu như họ cầu hôn thì nói không chừng Tiền Quyên Quyên sẽ đồng ý ngay.

"Đoàn trưởng Phong có thái độ gì?" Trần Ngải Phương hỏi.

Có thể nói đàn ông độc thân của đội ba là ít nhất, có thể là do có đội trưởng Cố Minh Thành làm gương hoặc là lý do vi diệu nào đó nhưng tóm lại sĩ quan trong trung đoàn ba không còn bao nhiêu người độc thân cả, đa phần đều đã kết hôn từ rất sớm.

Người vui vẻ nhất phải kể đến trung đoàn ba.

Nhưng cứ nhất quyết lại để doanh trưởng La giành trước, hại họ vụt mất người vợ này.

Cô ấy nghĩ thầm rốt cuộc mẹ của đoàn trưởng Phong phải sợ con trai không lấy được vợ đến mức nào mà phải vội vàng gửi đồ đến để "lấy lòng" cô con dâu tương lai còn chưa kịp gặp mặt, cũng không biết đối phương là người ra sao thế này.

Trước đây do e ngại bà cụ Tiền nên họ không dám nhờ bà mối nào giới thiệu cả.

Ai ngờ là vừa mới chớp mắt thì Tiền Quyên Quyên lại sắp kết hôn, đối tượng kết hôn còn là doanh trưởng La nữa, điều này khiến cả đám đàn ông độc thân đều phải đấm ngực dậm chân.

Sớm biết như thế thì họ cũng học doanh trưởng La đi cầu hôn với Tiền Quyên Quyên rồi.

Nếu như không xem trọng thì sao lại gửi nhiều đồ đến thế chứ.

Đợi khi Cố Di Gia gửi đồ cho họ xong thì chớp mắt đã đến ngày tổ chức hôn lễ của doanh trưởng La và Tiền Quyên Quyên.

Về điểm này thì cả Cố Di Gia, Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đều rất thản nhiên.

Kinh tế nhà họ có hạn nên cũng không cần làm những việc quá khả năng mình, có lòng là được.

Trong mắt cấp trên thì trung đoàn ba là những người khiến họ an tâm nhất.

Bây giờ ngay cả tên độc thân như doanh trưởng La của trung đoàn ba cũng kết hôn thì khi họ ra ngoài cũng cảm thấy có thể diện hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận