Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 929: Thăm Ông Cậu Doãn 2

Trời rất tối nhưng Cố Di Gia vẫn ngoái đầu lại nhìn, một lát sau, khi không còn thấy bóng dáng đoàn trưởng Phong đâu nữa, lúc này cô mới quyến luyến quay đầu lại.

Đây là lần đầu Bảo Hoa lên thành phố cùng mọi người nên cô bé cực kỳ phấn khích, dọc đường đi cái miệng nhỏ liến thoắng không ngừng.

So ra thì Bảo Sơn bình tĩnh hơn nhiều, cậu bé thường nhắc cô bé ngồi yên.

Cố Di Gia ngó đầu nhìn ra đằng sau, thấy chị dâu đang bế đứa bé, bèn nói: "Chị dâu, nếu chị bế mỏi quá thì để anh em làm cho." Dù gì sức lực anh trai cô cũng rất khỏe, bế đứa bé chỉ là chuyện nhỏ.

Trần Ngải Phương cười nói: "Chị biết mà, em yên tâm đi, giờ Nguyên Bảo đang ngủ rồi."

Ngồi xe bốn tiếng đúng là có hơi lâu thật, nên từ sau khi đứa bé tỉnh lại đều do Cố Minh Thành phụ trách bế.

Bảo Hoa với Bảo Sơn chia nhau xem ai ngồi cạnh cha pha trò đùa giỡn em trai, đến khi em trai khóc, hai anh em nhanh chóng nhìn về phía mẹ với ánh mắt cầu cứu.

Cố Minh Thành theo thói quen sờ sờ mông con trai, thấy khô thì hỏi lại: "Hay là thằng bé đói bụng?"

Lúc ông ấy nhìn thấy đứa bé trong lòng Cố Minh Thành, vẻ mặt rất ngạc nhiên,"Đứa nhỏ này trông giống hệt Gia Gia!"

Hôm nay không phải ngày nghỉ nên hai vợ chồng Doãn Kiến Thành đều đang đi làm, hai cậu con trai của hai người cũng sang nhà bà ngoại chơi cả rồi, giờ trong nhà chỉ còn mình ông cụ Doãn thôi.

Bảo Sơn Bảo Hoa cũng ngọt ngào chào ông.

Nét đẹp của họ đều được di truyền từ mẹ, từ đó có thể thấy được rằng gen của bà ngoại đỉnh cỡ nào.

Hơn chín giờ sáng, cuối cùng họ cũng đến thành phố, chuyện đầu tiên là họ sẽ ghé vào nhà cũ nhà họ Doãn.

Lúc họ bê đồ ăn từ trong bếp đi ra thì thấy hai vợ chồng đi làm về, bèn cười nói: "Anh chị về rồi à, vào ăn cơm luôn cho nóng."

"Chắc là thế rồi." Trần Ngải Phương bế đứa bé lại, kéo vách ngăn lên rồi cho đứa bé ăn.

Mãi đến tận trưa, Doãn Kiến Thành và Tô Vân Nhân mới đi làm về, vừa bước đến cửa họ đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm lừng tràn ngập trong không khí, ngó vào nhà thì phát hiện là người nhà họ Cố đến chơi.

Sau khi Cố Di Gia xuống xe, cô nhanh chân chạy lại ôm chầm lấy ông cụ Doãn,"Ông cậu, bọn cháu đến thăm ông này!"

Sau khi uống sữa xong, Cố Minh Thành bế thằng bé về, đung đưa vài cái để nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cố Di Gia cười tít mắt nói: "Đúng đấy ạ, bọn cháu đều giống bà ngoại!"

"Sao đâu chị?" Trần Ngải Phương rất thoải mái: "Bọn em cũng không có việc gì làm nên tiện tay nấu cơm luôn, vả lại sau này Bảo Sơn còn phải nhờ anh chị quan tâm chăm sóc nữa."

Ông cụ Doãn cười vang, nhanh chóng gọi họ vào trong nhà.

Tô Vân Nhân cười cười, không nói lời khách sáo với họ nữa.

Cố Di Gia bế Tiểu Nguyên Bảo ngồi trên sô pha, ông cụ Doãn dạy Bảo Sơn Bảo Hoa chơi cờ, còn Trần Ngải Phương với Cố Minh Thành thì đang nấu ăn trong bếp.

Tô Vân Nhân có hơi ngại: "Sao lại để các em nấu cơm được chứ?"

Doãn Kiến Thành cười nói: "Khách sáo làm gì, Bảo Sơn đến đây ở, anh chị vui còn không hết ấy chứ."

Lúc ăn cơm, Doãn Kiến Thành nói: "Bọn anh đã báo danh cho Bảo Sơn xong cả rồi, ngày mai các em có thể đưa thằng bé đến trường đăng ký rồi đấy."

Tối đến, Tô Vân Nhân với Doãn Kiến Thành đón hai đứa con trai về nhà.

Hai vợ chồng Doãn Kiến Thành Tô Vân Nhân đều cảm thấy hết sức bình thường về chuyện trong nhà có thêm một đứa trẻ, tiện thể bầu bạn với ông cụ luôn.

"Cảm ơn anh, phiền anh quá rồi." Cố Minh Thành cảm kích nói.

Việc để Bảo Sơn đến thành phố học cấp ba và đến nhà họ ở đều là đề xuất của ông cụ.

Ăn uống xong xuôi, ông cụ Doãn kéo Bảo Sơn Bảo Hoa đi chơi cờ.

Nãy lúc ông ấy dạy hai đứa trẻ chơi cờ, cũng không ngờ hai đứa này lại thông minh như vậy, dạy một hiểu tận hai. Quan trọng nhất là, chúng đều rất nghiêm túc học hỏi.

Ông cụ đột nhiên cảm nhận được niềm vui từ việc dạy học.

Với lại Bảo Sơn cũng lớn rồi nên cũng không cần chăm sóc gì nhiều, trái lại có cậu bé bên cạnh làm bạn có thể khiến tâm trạng ông cụ thoải mái hơn, từ đó sức khỏe cũng cải thiện nhiều hơn.

Không khí trong nhà lập tức sôi nổi vui vẻ hơn hẳn, hai cậu con trai và Bảo Sơn Bảo Hoa chơi chung với nhau rất hợp. Trong hội này Bảo Sơn là lớn tuổi nhất, đồng thời là người chững chạc nhất, cậu bé cực kỳ săn sóc quan tâm đến em trai em gái, kết hợp lại với nhau tạo ra bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

Mọi người nhìn bọn trẻ chơi chung với nhau đều bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận