Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 758: Nhận Thân 4

Trần Ngải Phương là người dễ thỏa mãn, cũng chưa từng nghĩ tới cần nhờ vả nhà họ Phong cái gì.

Dù sao nhà họ Phong cũng chỉ là quan hệ thông gia, không phải người thân, thông gia và người thân vốn đã không giống nhau, quan hệ máu mủ có thể giúp duy trì quyền lợi, so ra bền vững hơn quan hệ thông gia nhiều.

Đột nhiên có một nhà họ Doãn xuất hiện, lại còn là người thân của hai anh em, cảm giác này có chút khác biệt.

Đồng thời, cô ấy cũng lo lắng có phải nhà họ Doãn nhận nhầm người hay không.

Cố Minh Thành cũng hiểu rõ lo lắng của cô ấy, cầm tay cô ấy nói: "Không sao đâu, nhận nhầm cũng chẳng sao cả. Dù sao chúng ta cũng không dựa vào người khác để ăn cơm, cứ coi như có nhiều thêm một người thân, nhiều thêm một mối quan hệ thôi."

Nếu người thân này giống như ông cả Cố và Vu Hiểu Lan, vậy tất nhiên bọn họ chẳng cần để ý. Nhưng ông cụ Doãn trông ngóng tìm tới đời sau của em gái như thế, Cố Minh Thành nhiều ít cũng có chút mềm lòng.

Nghe anh ấy nói thế, Trần Ngải Phương cũng cảm thấy đúng, trong lòng cũng yên tĩnh lại.

Chớp mắt đã tới chủ nhật.

Cô không ngờ được tới cả cung tiêu xã mà đoàn trưởng Phong cũng có người quen, muốn ăn cái gì thì gọi đối phương nói một tiếng, người đó sẽ để phần lại cho anh.

"Ông cụ Doãn trông có vẻ là người hiền lành. Cháu trai của ông cụ Doãn gọi là Doãn Kiến Thành, cháu dâu gọi là Tô Văn Nhân, đều là người dễ ở chung... Những người khác em chưa gặp nên cũng không biết."

Hôm nay trên thị trấn có chợ phiên nên có thể mua tương đối nhiều đồ.

Cố Di Gia cũng giúp đỡ quét dọn, vừa dọn dẹp vừa nói với chị dâu chuyện lần trước cô đi gặp người nhà họ Doãn.

Sau đó Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong cũng tới, trong tay anh còn cầm theo không ít đồ, là do anh đã đến cung tiêu xã từ sáng sớm để mua về.

Cố Minh Thành bỏ đồ ăn xuống, uống một ngụm nước rồi xuống bếp bắt đầu bận rộn.

Từ sáng sớm Trần Ngải Phương đã sai Cố Minh Thành lên thị trấn mua thức ăn, còn cô ấy và hai đứa nhỏ quét dọn vệ sinh nhà cửa.

Chị em cô đang nói chuyện thì Cố Minh Thành cũng mua đồ ăn về.

"Sao hai đứa cũng mua đồ ăn thế?" Trần Ngải Phương cười nói: "Chị đã nói lão Cố lên thị trấn mua ít đồ về rồi."

Hôm nay bọn họ sẽ chiêu đãi người nhà họ Doãn ở đây.

Chuyện đi chợ mua thức ăn như này, đa phần đều là đoàn trưởng Phong đi mua, tan làm thì tiện thể xách về nhà.

Sau đó, anh ấy không hề khách khí gọi em rể tới giúp đỡ.

Cố Di Gia cười nói: "Không sao đâu, cái này là tối qua đoàn trưởng Phong nhờ người quen ở cung tiêu xã giữ lại giùm, cũng không tốn công gì đâu."

Mọi người trong nhà đều bận rộn, buổi trưa cũng đã tới, cuối cùng người nhà họ Doãn cũng đã tới.

Thời gian cũng còn sớm, người nhà họ Doãn muốn lái xe từ thành phố tới cũng phải mất bốn tiếng đồng hồ, cho dù bọn họ đi từ sáng sớm thì cũng phải tới giữa trưa mới tới bên này.

Trần Ngải Phương muốn đi tới giúp đỡ thì bị anh ấy đỡ lấy: "Em còn đang mang thai, nhà bếp nóng như này, lỡ bị cảm nắng thì phải làm sao?"

Hốc mắt ông ấy không kìm được có chút ẩm ướt, Doãn Kiến Thành đang đỡ ông ấy có thể cảm nhận được tay ông cụ Doãn có hơi run rẩy.

Ông cụ Doãn thấy Phong Lẫm và Cố Di Gia đứng đợi ở đó, khóe môi ông ấy hơi run lên.

Bác trai Doãn và bác gái Doãn cũng cười.

Một chiếc xe dừng lại ở cửa lớn của trụ sở, Doãn Kiến Thành xuống xe trước tiên. Sau đó, anh ấy xoay qua chỗ khác, đỡ ông cụ Doãn xuống, đồng thời đi chung với bọn họ còn có một cặp vợ chồng tuổi trung niên, nhìn tướng mạo thì bọn họ có lẽ là cha mẹ của Doãn Kiến Thành.

Lại lần nữa nhìn thấy Cố Di Gia, ông cụ Doãn có ảo giác như đang nhìn thấy em gái khi còn trẻ. Lúc đó, em gái ông ấy cũng tầm tuổi thế này, xinh xắn động lòng người đứng một chỗ, rồi mỉm cười đi tới gần ông ấy.

Phong Lẫm và Cố Di Gia ra ngoài đón bọn họ.

"Ông cụ Doãn, mọi người tới rồi." Cố Di Gia cười nói.

Phong Lẫm chào hỏi bọn họ: "Ông cụ Doãn, bác trai Doãn, bác gái Doãn, Kiến Thành."

Ông cụ Doãn cười một tiếng, bây giờ ông ấy đã xác nhận Cố Di Gia là con cháu của em gái, ánh mắt ông ấy nhìn Phong Lẫm không chỉ đơn thuần là nhìn đứa nhỏ của gia đình bạn bè mà còn là nhìn con cháu mình.

Mặc dù người tới không nhiều, nhưng đều là những người có vai vế, đại diện cho nhà họ Doãn.

Cố Di Gia còn nói: "Ông cụ Doãn, anh trai và chị dâu cũng muốn tới đón mọi người, nhưng mà bọn họ phải ở nhà nấu cơm, cho nên bảo cháu và đoàn trưởng Phong tới đón mọi người trước."

Tất nhiên, ông cụ Doãn chẳng thèm để ý tới mấy chuyện này, ông ấy cười nói: "Các cháu có lòng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận