Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 123: Không Dám Ho He Gì 4

Trần Ngải Phương nở một nụ cười giả tạo rồi nói: "Không phải mẹ cậu mới nói rồi à? Không làm việc sẽ không được ăn cơm, từ nhỏ đến lớn cậu đã làm được cái gì chưa mà ăn nhiều như thế, đến cả những thực phẩm dinh dưỡng và lương thực loại tốt mà anh cả của cậu gửi riêng cho Gia Gia cậu cũng ăn, báo hại Gia Gia bị một đợt bệnh nặng, đến giờ sức khỏe cũng không tốt lên được... Thế nên cậu chính là đầu sỏ gây tội khiến cho Gia Gia biến thành thế này, tôi không đánh cậu thì đánh ai?"

Nói xong, Trần Ngải Phương trực tiếp ra tay.

Đương nhiên Cố Minh Huy sẽ không dại dột đứng yên chịu đòn, cậu ta vội lui về sau rồi chạy ra sân nhưng Trần Ngải Phương là người có thể làm việc nặng nên đuổi theo rất nhanh, đánh vài cái đều đập trúng người cậu ta. Cái chổi đánh vào thịt người vang lên tiếng chát chát, nghe tiếng đã biết là rất đau.

Cố Tùng Bách thấy cảnh gà bay chó sủa, người đuổi người chạy trong sân thì hơi ngập ngừng: "Minh Thành..."

Cố Minh Thành như thể không nhìn thấy gì mà tiếp tục ăn cơm, anh ấy còn nói: "Cha à, có một câu nói rất đúng, dâu cả giống như mẹ! Nếu làm mẹ không thể dạy dỗ con thì dâu cả dạy dỗ thay đâu có sai?" Lời này chỉ trích thẳng mặt Vu Hiểu Lan làm mẹ mà không biết dạy con.

Vu Hiểu Lan nhìn thấy con mình bị đánh sao có thể ngồi yên được, bà ta hét to: "Không được đánh con tôi! Trần Ngải Phương, sao cô dám đánh con tôi?" Bà ta sắp nhào tới ngăn cản Trần Ngải Phương thì Cố Minh Thành đá một cái ghế qua cản bà ta lại.

Vu Hiểu Lan suýt nữa thì bị té.

"Dì Vu, Ngải Phương đang giúp dì dạy dỗ con cái thôi, dì nôn nóng làm gì?" Cố Minh Thành nâng mắt lên nhìn rồi nói.

Nếu không phải mẹ của cậu ta cứ nói lải nhải trong bữa cơm thì sao tự nhiên chị dâu lại tức giận như vậy chứ?

Trong thời đại mà mọi người đều ăn không đủ no này, từ nhỏ Cố Minh Huy đã được nuôi trắng trẻo mập mạp, đúng là vì mẹ cậu ta cướp đồ ăn của chị hai Cố Di Gia cho cậu ta ăn.

Vu Hiểu Lan gào to rồi xông lên ôm lấy con mình, vội vàng gọi cục cưng cục cưng: "Trần Ngải Phương, vậy mà cô lại dám đánh con tôi, tôi liều mạng với cô!" Bà ta tức giận la lên.

Mẹ cậu ta biết rõ chị hai chính là vảy ngược của anh cả, vậy mà bà ta vẫn luôn dại dột làm ra hành động khiêu khích anh cả, cậu ta cũng không biết phải nói như thế nào. Đúng vậy, anh cả là quân giải phóng nên sẽ không ra tay, cũng không chấp nhặt với mẹ cậu ta nhưng chị dâu sẽ ra tay đó! Với lại đối tượng bị đánh luôn luôn là cậu ta, ai bảo sau khi cậu ta được sinh ra thì vẫn luôn ăn đồ ăn của Cố Di Gia chứ.

Chỉ có mình Cố Minh Nguyệt cảm thấy khó chịu.

Trước kia tình cách của cậu ta không phải như thế, cậu ta bị cha mẹ cưng chiều đến mức không sợ trời không sợ đất, là một ông vua nhỏ trong nhà. Cho đến khi anh cả đi tòng quân về nhà, lúc anh cả thấy cậu ta quậy phá thì dùng thắt lưng đánh, chị dâu cũng hay đập cậu ta bằng cái chổi, cho nên đã khiến cậu ta nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Cố Di Gia yên lặng ngồi tại chỗ, cô vừa ăn cơm vừa vui vẻ xem cảnh Cố Minh Huy bị đánh.

Sức khỏe của chị hai không tốt nên cần nuôi dưỡng cẩn thận, mẹ cậu ta lại cảm thấy cậu ta nhỏ tuổi hơn chị hai nên cũng cần nuôi dưỡng kỹ. Cậu là em, chị hai nên nhường cho em mình, mẹ cũng không thèm để ý đến cơ thể của chị hai, cứ có gì ăn ngon đều dồn hết cho cậu ta.

Cửa nhà cũ đã đóng, mặc dù bên ngoài có người đi ngang qua nghe được tiếng gì cũng không thể nhìn thấy được. Trần Ngải Phương mệt đến mức mồ hôi đầy đầu mới chịu dừng tay, cô ấy lại ngồi xuống ăn cơm giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Hai đứa nhỏ ngồi giữa cô út và cha, cực kỳ thông minh ngồi yên một chỗ, Bảo Hoa thường thường che miệng, ai nhìn cũng biết cô bé đang cười trộm, sau đó cô bé bị anh trai che mắt lại. Lúc mẹ của bọn họ đang đánh người thì tốt nhất là không nhìn nhiều, đó là một hành động không lễ phép - không lễ phép đối với chú út đang bị đánh.

Cậu ta thấy anh cả không ngăn lại thì cũng hiểu được anh cả đang âm thầm đồng ý.

Nói đến chuyện này, Cố Minh Huy đều cảm thấy ngượng ngùng.

Cố Minh Huy bị đau đến mức nhe răng trợn mắt nhưng vẫn nhanh tay giữ chặt mẹ mình, giọng nói mang theo một chút run rẩy: "Mẹ, mẹ bớt cãi nhau được không ạ?"

Trước kia Cố Minh Huy còn muốn bắt chước người khác mang theo một cái băng tay đỏ, hoặc là đi chợ đêm kiếm tiền... Những ý tưởng này đều bị thổi bay sau khi bị anh cả đánh cho một trận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận