Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 892: Không Cố Ý 2

Tôn Hồng Diễm cũng đã sinh được vài đứa con nên rất có kinh nghiệm làm thế nào để chăm sóc trẻ con, chăm sóc sản phụ lúc ở cữ, nhắc nhở cho Cố Di Gia và Cố Minh Thành rất nhiều thứ cần chú ý.

Bảo Sơn được nghỉ nên về nhà, khi nhìn thấy em trai vừa mới sinh, cậu bé cũng rất ngạc nhiên: "Mẹ ơi, em trai con trông giống cô út ghê!"

Trần Ngải Phương cười nói: "Phải là trông giống bà nội của các con mới đúng chứ!"

Đôi mắt của Bảo Sơn lấp lánh vẻ tươi cười: "Cho dù là giống bà nội hay giống cô út, em trai tụi con cũng thật biết cách chọn ghê." Sau đó, cậu bé lại hỏi: "Mẹ ơi, em trai có tên chưa ạ? Tên là gì thế ạ? Còn nhũ danh thì sao?"

Con cái nhà họ đều có hai cái tên, có tên và nhũ danh, lúc còn nhỏ thì gọi bằng nhũ danh, nghe rất là thân mật.

Trần Ngải Phương: "Chưa có đâu, cha của con còn đang suy nghĩ, dù sao thì có tên và nhũ danh, chi bằng Bảo Sơn với Bảo Hoa mỗi người chọn một cái tên đi?"

Bây giờ đứa bé còn chưa có tên, mọi người đều gọi là "cục cưng","em trai","bé yêu","em ba" vân vân.

Bảo Hoa rất hăng hái với em trai: "Nhất định phải đặt một cái tên thật hay, để người ta vừa nghe là đã biết là người nhà mình."

Bảo Hoa phản bác: "Nguyên Bảo thì bị ngược rồi, không có giống như nhũ danh của tụi mình, nhũ danh của tụi mình là chữ Bảo đứng ở trước mà."

Hai anh em bàn bạc một phen, tối đến lại hỏi mẹ cái tên nào hay hơn.

"Em trai cũng giống với bánh trôi nữa, tròn tròn vừa mềm lại vừa đáng yêu." Bảo Hoa nói: "Có thể đặt là Bảo Viên nè."

"..."

"Nếu như là nhũ danh, thế thì gọi là Bảo Đoàn, thế nào?" Cô giải thích: "Bé cưng trông như một một cục tròn vo vậy, đáng yêu lắm."

Còn về phần tên thì sau khi Cố Minh Thành lật sách đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng mới quyết định đặt tên.

Cố Minh Thành nói: "Vậy tụi con chọn ra vài chữ đi, nhũ danh cũng phải có chữ "Bảo"."

Trần Ngải Phương nói: "Vậy đặt là Nguyên Bảo đi, gọi Nguyên Bảo nghe vui vui, dù sao cũng có chữ Bảo, vừa nghe đã biết là người một nhà."

Đoàn trưởng Phong cũng nuông chiều cô, anh tung hứng theo: "Nghe hay lắm."

Cố Di Gia cũng kéo đoàn trưởng Phong vào góp vui.

"Nhưng mà Nguyên Bảo thuận miệng, nghe hay hơn Bảo Viên."

"Tên của Bảo Sơn và Bảo Hoa là Mặc và Nghiên, được lấy từ "bút mặc chỉ nghiên", còn lại hai chữ "bút" và "chỉ" không ăn khớp gì với " Tri", thế thì lấy từ "cầm kỳ thi họa" vậy. Lấy từ "cầm kỳ thi họa" là do đã có "bút mặc chỉ nghiên" rồi mới có thể mở mang ra, cũng có liên quan... Tri Cầm, Tri Họa thì lại nghe giống con gái quá, Tri Thư và Tri Kỷ nghe khá trung tính, thế thì chọn Tri Thư đi."

"Thế thì chẳng bằng đặt là Nguyên Bảo." Bảo Sơn chen mồm vào.

Trần Ngải Phương nghe xong bèn nói: "Cố Tri Thư và Cố Tri Nghiên, Cố Tri Mặc vừa nghe là đã biết anh chị em rồi, nghe hay lắm."

Nghe lời mẹ, hai anh em cuối cùng cũng đặt xong nhũ danh cho em trai.

Cố Tri Thư.

Chợ ở trên mở thường xuyên vào âm lịch, thôn dân ở gần đều sẽ mang theo nông sản trong nhà đi bán, số lượng không nhiều nên cũng không tính là đầu cơ tích trữ, chỉ là tích lũy chút tiền thôi.

Sau khi qua tháng ở cữ thì đến kỳ tiết sữa, cũng không thể để các cô ấy buồn miệng, nghe bảo mẹ đến kỳ tiết sữa sẽ rất thèm ăn, ăn cũng nhiều nên dễ đói. Vì vậy, một ngày ăn năm sáu bữa là chuyện bình thường, điều quan trọng không thể thiếu là mỡ và nước.

Đi theo sau Tiền Quyên Quyên là mẹ của doanh trưởng La, bà ấy ôm đứa bé ra tiễn hai người.

Gà vịt gì đó trong nhà cũng đã ăn hết.

Hai người vẫy tay chào tạm biệt bác gái La rồi đạp xe đi.

Đợi đến khi Trần Ngải Phương và Trang Nghi Giai hết ở cữ thì đã là cuối xuân, tiết trời dần trở nên ấm áp.

Cố Di Gia hẹn Tiền Quyên Quyên cùng đi dạo chợ ở trên thị trấn.

Hơn chín giờ, Cố Di Gia đạp xe đến nhà Tiền Quyền Quyên, cô nói vọng vào trong: "Quyên Quyên, cậu chuẩn bị xong chưa?"

Tiền Quyên Quyên ở bên trong đáp lại rồi dắt chiếc xe đạp ra.

Cố Di Gia vốn luôn theo truyền thống của thế hệ sau, trong lòng cô chuyện phụ nữ ở cữ rất quan trọng, tuyệt đối không thể để các cô ấy chịu thiệt thòi được, một ngày một con gà là điều bình thường.

"Bác gái La." Cố Di Gia cười chào hỏi với bà ấy.

Bác gái La cười ha hả nói: "Các con đi đường cẩn thận nhé, không cần phải về vội đâu, ăn cơm trưa xong rồi về cũng được, Thảo Thảo có mẹ lo rồi."

Tiền Quyên Quyên cười đáp lại: "Vậy phiền mẹ chăm Thảo Thảo giúp con nhé."

Cô không muốn để chị dâu buồn miệng nên quyết định lên chợ trên thị trấn mua vài con gà con vịt còn sống về để sẵn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận