Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 253: Báo Cáo Yêu Đương 2

Cuối cùng, Phong Lẫm lo lắng cô sẽ quá mệt nên quyết định đưa cô trở lại bệnh viện.

"Anh nghe lão Cố nói em phải đi ngủ trước chín giờ tối, đã tám giờ rưỡi rồi, để anh đưa em về." Anh cẩn thận chú ý đến dáng vẻ mỏi mệt hiện hữu trên khuôn mặt cô.

Cơ thể cô vẫn đang trong quá trình hồi phục nên không được quá mệt mỏi và phải đi ngủ sớm, dậy sớm mỗi ngày.

Thật ra Cố Di Gia cảm thấy hơi mệt, tuy rằng tâm trạng của cô rất phấn khích nhưng cơ thể lại không theo kịp tâm trạng.

Cô do dự một lát, nhưng cuối cùng cô cũng lo lắng cơ thể của mình nên đành gật đầu, cô hớn hở nghĩ rằng vẫn còn một chặng đường dài trước khi anh đưa cô về nhà, cô có thể ở cùng đoàn trưởng Phong thêm một lúc nữa.

Họ vừa mới xác định mối quan hệ, mặc dù có đôi lúc hơi khó xử trong khoảng thời gian hẹn hò nhưng cô vẫn muốn dành nhiều thời gian hơn cho anh.

Hai người rời khỏi hội trường, đi về phía khu nhà tập thể.

Buổi biểu diễn trong hội trường vẫn chưa kết thúc, hầu hết mọi người vẫn chưa chơi thỏa thích và không muốn rời đi. Hơn nữa sau buổi biểu diễn, cô nghe nói sẽ có những tiết mục khác, chẳng hạn như người nhà và những người lính cùng hát trên sân khấu.

Cố Di Gia không nỡ rời đi.

Dường như cả thế giới được bao quanh bởi ánh trăng trong vắt, khiến vạn vật trên đời đều trở nên dịu dàng và xinh đẹp.

Phong Lẫm để cô đứng đợi ở cửa, anh đi vào trước và mở đèn ở hành lang và phòng khách để cô không bị vấp ngã khi vào nhà.

Mười lăm tháng tám nên trăng rất tròn, ánh trăng sáng như nước soi rọi xuống mặt đất.

Dù hai người có đi chậm như thế nào thì cũng đã về đến nhà.

Ánh trăng thật đẹp, bạn trai cô cũng thật dịu dàng.

Tóm lại, vì là buổi diễn hiếm hoi nên ai cũng muốn được vui vẻ thỏa thích nên dù có đi ngủ muộn cũng không sao.

Cố Di Gia nhìn người đàn ông đang đắm chìm trong ánh trăng ở trước cửa, ánh trăng mờ ảo khiến toàn thân anh trở nên dịu dàng hơn, không lạnh lùng như ban ngày, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng quyến rũ.

Cố Di Gia lấy chìa khóa mở cửa, trong nhà không có người, ánh trăng không thể nào chiếu đến khoảng không tối đen như mực ấy.

Về đến khu nhà tập thể, nơi đây càng yên tĩnh hơn, nhà nào cũng tối om, bọn họ im lặng đứng dưới ánh trăng.

Cô tự hỏi liệu những cặp đôi khác vừa xác nhận mối quan hệ có giống cô không, tâm trí họ hưng phấn đến mức không nỡ phải rời xa nhau và muốn ở bên nhau thêm chốc lát.

Khi cô ôm anh, cơ thể người đàn ông rõ ràng căng thẳng và trở nên cứng như đá.

Làm xong việc này, anh đứng ở cửa và nói với cô: "Đã muộn rồi, em về ngủ đi."

Cố Di Gia chỉ muốn thỏa cơn ghiền, khi cô chuẩn bị buông ra, đột nhiên một đôi cánh tay rắn chắc vòng qua eo cô, dùng một lực vừa mạnh mẽ và vừa dịu dàng ôm lấy cô.

Cố Di Gia chợt nhớ tới một bài hát rất thích hợp vào lúc này - Họa từ ánh trăng.

Vì thế Cố Di Gia kích động bước đến vòng tay ôm anh.

May mắn thay, cái ôm này không kéo dài quá lâu.

Tuy nhiên, anh cũng không phải là anh trai cô.

Thị lực của anh rất tốt, chưa kể ánh trăng đêm nay sáng đến mức có thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt cô, anh nhìn chăm chú vào đôi mắt trong veo ấy và gần như không kiềm chế được bản thân, không muốn buông cô ra.

Hơi thở của cô tràn ngập mùi hương của anh, quần áo của anh có mùi xà phòng cùng với mùi hương nam tính của đàn ông, vừa trong trẻo và thanh thoát, mùi hương ấy khiến đầu óc cô choáng váng.

Cuối cùng Cố Di Gia cũng tỉnh táo trở lại, mặt cô đỏ bừng, lắp bắp: "Vậy, em vào đây, anh cũng về nghỉ ngơi đi."

Cơ thể Cố Di Gia nằm trong lòng anh.

Phong Lẫm chỉ ôm cô một lát rồi kiềm chế buông cô ra, cô quá mềm mại, cơ thể nhỏ bé nằm trong lòng anh, nhẹ như cánh bướm, thậm chí anh còn không dám ôm cô quá chặt hay ôm quá lâu, anh sợ rằng sẽ không muốn để cô rời đi.

Phong Lẫm xoa đầu cô, giọng nói khàn khàn: "Em về nghỉ ngơi sớm nhé, đừng ngủ muộn quá."

Phong Lẫm đáp một tiếng, vừa chín chắn vừa đáng tin cậy.

Ngoài anh trai của cô, đây là lần đầu tiên trong đời cô được gần gũi với một người đàn ông trẻ tuổi như thế.

Họ vừa mới xác định mối quan hệ, đó là lúc mối quan hệ của họ đang ở mức bền chặt nhất, anh ước mình có thể luôn ở bên cô.

Nhưng mà không thể, không thể được.

"Gia Gia, vào đi em." Phong Lẫm lặp lại một lần nữa: "Nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Đối với anh trai cô, anh ấy là người thân ruột thịt với cô, anh ấy là người thân mà cô tin cậy, cô không cảm thấy gì cả. Nhưng khi đối mặt với người đàn ông này, cô sẽ đỏ mặt, tim đập nhanh hơn và cơ thể của cô cảm thấy không ổn lắm.

Cố Di Gia cảm thấy hơi bối rối và nhìn anh ngơ ngác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận