Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 414: Lên Thành Phố Chơi 1

Sau khi lái xe ra khỏi trụ sở thì bầu trời bên ngoài cửa sổ vẫn còn tối đen.

Phong Lẫm lấy một cái bọc lớn được lấy từ nhà ăn, đưa sang hỏi cô: "Gia Gia, em có muốn ăn chút gì không?"

Cố Di Gia lắc đầu rồi ngáp một cái thật dài: "Em hơi buồn ngủ..."

Bình thường giờ này cô vẫn còn ngủ ở trên giường, hôm nay vì để kịp chuyến xe nên mới phải dậy vào giờ này, vừa ngồi lên xe, xe vừa lăn bánh thì cô lại bắt đầu thấy choáng váng, muốn ngủ tiếp.

Phong Lẫm cũng không ép cô, chỉ đành cất chiếc bánh bao đó đi: "Em dựa vào người anh ngủ chút đi."

Cố Di Gia nhìn sang rồi nhanh chóng chui vào lòng anh rồi nhắm mắt lại, sau đó cô dần dần ngủ thiếp đi trong sự rung lắc của chiếc xe.

Tuy Tiểu Trương và doanh trưởng Hứa đang lái xe phía trước nhưng luôn chú ý đến tình hình phía sau, khi nghe được đoàn trưởng của họ dùng giọng điệu dịu dàng, trầm thấp để nói chuyện với người yêu thì da gà cả người đều nổi hết lên.

Không ngờ lúc đoàn trưởng ở riêng với người yêu mình lại có dáng vẻ như thế.

Doanh trưởng Hứa vẫn chưa có người yêu, thấy đoàn trưởng như thế thì nghĩ bụng, có phải khi đàn ông có người yêu thì đều sẽ trở nên ân cần, biết chăm sóc người khác như vậy không?

Lúc thức giấc thì cô vẫn chưa tỉnh táo cho lắm, một tay sờ mó lung tung, sờ trúng đùi của người đàn ông ở bên cạnh, phần bắp thịt ở chỗ vô cùng rắn chắc.

"Vâng."

Mãi cho đến khi trời sáng hẳn, ánh nắng len lỏi từ cửa sổ vào thì cuối cùng Cố Di Gia cũng đã tỉnh giấc.

Lúc trời sắp sáng, doanh trưởng Hứa hỏi: "Đoàn trưởng, đã đến thành phố..."

Quả nhiên cơ thể chàng trai ấy cũng dần thả lỏng hơn, anh cầm chiếc phích nước chuyên dùng trong quân đội sang: "Dậy rồi à? Uống chút nước đi."

Họ đã quen với dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa hung dữ của đoàn trưởng, chưa bao giờ thấy dáng vẻ này, quả thật cảm thấy rất lạ.

Rất rõ ràng, vì cái đụng chạm vô ý này mà cơ thể người đàn ông đang ôm lấy cô bỗng nhiên cứng đờ.

Phong Lẫm dùng tay che tai của cô gái đang nằm trong lòng mình, nói: "Chuyện lần này hai người đi xử lý đi, đến chiều mai hai người hãy đến đón tôi."

Đợi khi phát hiện chị dâu của họ đang dựa vào người đoàn trưởng ngủ thiếp đi thì Tiểu Trường và doanh trưởng Hứa đều hiểu ý nhau cùng giữ yên lặng, cho dù họ có muốn trò chuyện thì cũng cố hạ giọng thật thấp tránh đánh thức người ta.

Xem ra cậu ấy phải học tập đoàn trưởng mới được, để sau này khi mình có người yêu thì cũng sẽ chăm sóc đối phương y như vậy.

Cố Di Gia uống vài ngụm nước rồi lên tiếng hỏi: "Đến đâu rồi anh?"

Doanh trưởng Hứa nhìn gương chiếu hậu, đoàn trưởng đang ngồi ở đó, mặc cho xe đang rung lắc như nào thì anh vẫn không động đậy. Một tay anh đang ôm chặt người đang vui vào lòng mình ngủ say, nhằm giảm thiểu những trận rung lắc khi xe di chuyển, tay còn lại nhẹ nhàng che trước mắt cô, tránh ánh mặt trời rọi vào khiến cô chói mắt, để cô có thể ngủ ngon hơn.

"Còn một tiếng nữa sẽ đến." Anh vừa nói vừa vặn lại phích nước rồi đặt sang một bên, sau đó lấy chiếc bánh bao đã chuẩn bị lúc sáng ra.

Cố Di Gia lập tức bừng tỉnh, nghĩ đến việc trong xe còn có người nên đã lẳng lặng rút tay về.

Anh biết mỗi ngày sau khi thức dậy thì Cố Di Gia đều có thói quen uống một ly nước ấm cho nên trước khi ra ngoài anh đã cố ý mang theo một bình nước, bây giờ nước vẫn còn đủ ấm.

Cơ thể cô không thèm nhưng tinh thần cô thì có đấy.

Còn kiếp này, với sức khỏe bây giờ của cô thì không thể ăn được gì cả.

Kiếp trước cô thường xuyên đi du lịch với bạn bè và gia đình, thưởng thức qua không ít món ngon của các nơi, có lẽ là do tuổi còn trẻ, ăn gì cũng được, ăn xong cũng có thể vận động nhiều nên cũng không sợ mập.

Thật ra khi đến một nơi nào đó thì cô thích nhất là ăn đồ ăn vặt đặc sản của nơi ấy, vì khi đó cô luôn ăn được những món rất tuyệt vời.

Cô tự an ủi mình là kiếp trước mình đã hưởng thụ qua hết rồi nên kiếp này có ăn ít lại chút cũng không sao cả... Hu hu hu, nhưng cô vẫn rất thèm ăn.

Cố Di Gia ồ một tiếng, nhìn cái bánh bao ấy nói: "Em không muốn ăn, dù gì cũng sắp đến thành phố rồi, đến lúc đó tùy tiện ăn gì trên phố là được."

Phong Lẫm nói: "Còn một tiếng nữa, ăn chút để đỡ đói đi." Anh xé cái bánh bao ra dỗ dành cô: "Chỉ ăn một chút thôi."

Cố Di Gia không muốn nhưng vẫn phải há miệng ra, ăn miếng bánh bao mà anh đút cho.

Bánh bao đã nguội nhưng nhân có miến nên cũng không khó ăn cho lắm, do trước giờ sức khỏe của cô luôn yếu ớt, không bao giờ được ăn đồ lạnh và đồ sống, cho nên chỉ ăn vài miếng rồi không chịu ăn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận