Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 768: Không Ai Có Thể Bên Cạnh Ai Mãi Mãi 1

Thật ra câu chuyện cũng rất bình thường.

Lúc Phương Mỹ Di ở nhà của tư lệnh Phong, ngày nào Quản Hạo Thần cũng đến rủ cô ấy ra ngoài chơi. Trừ ngày đầu tiên đặc biệt xin nghỉ phép ra thì ngày hôm sau, sau khi đi làm về là anh ấy đến dẫn cô ấy ra ngoài luôn, ngày thứ ba là ngày nghỉ nên vẫn đi chơi...

Việc này cứ diễn ra liên tiếp trong vài ngày, gần như ngày nào cô ấy cũng gặp Quản Hạo Thần. Đối phương luôn cố gắng hết sức tranh thủ thời gian để ở với mình, dù cô ấy có muốn đi đâu chăng nữa, Quản Hạo Thần cũng đều sẵn lòng chấp nhận. Thậm chí, anh ấy còn vạch ra lộ trình tốt nhất, hay là sắp xếp xe chở cô ấy đi nữa nên mọi chuyện trước sau cô ấy không cần phải bận tâm...

Dù có chậm chạp đến mức nào thì Phương Mỹ Di cũng cảm nhận được tâm tư, tình cảm của Quản Hạo Thần.

Đúng là lúc đầu cô ấy có hơi ngốc thật, vì cô ấy không có suy nghĩ như vậy với anh họ Quản.

Tuy anh họ rất tốt, cũng rất phù hợp với gu thẩm mỹ của cô ấy, nhưng kiểu phù hợp với thẩm mỹ của cô ấy như này thì cô ấy chỉ thưởng thức là chính, chứ cũng không có suy nghĩ muốn chiếm làm của riêng.

Giống như với Cố Di Gia vậy, chỉ đơn thuần thưởng thức cái đẹp.

Nhưng anh họ Quản rất quan tâm chăm sóc, lại có sức hấp dẫn vô cùng.

Cố Di Gia trợn tròn mắt, phấn khích nói: "Sau đó thì sao nữa? Cậu có đồng ý không?"

Thấy cô ấy thẹn thùng gật đầu, Cố Di Gia không biết nên nói gì.

May mà lần này cô ấy đến thủ đô để làm việc nên cũng không ở lại lâu.

Cố Di Gia,"... Thế nên cậu đồng ý?"

Cảm nhận được tình cảm của anh họ Quản, đương nhiên là cô ấy thấy không còn thoải mái như trước, nên vô thức muốn tránh mặt.

Cố Di Gia cực kỳ tin tưởng nhân phẩm của người nhà Phong Lẫm, cũng rất tin tưởng người bên nhà mẹ đẻ của mẹ chồng Quản Tễ. Bởi vì có thể nuôi dưỡng ra được một người phụ nữ như Quản Tễ, chắc chắn gia giáo của nhà họ Quản phải rất tốt. Chưa kể, năm ngoái lúc cô với đoàn trưởng Phong kết hôn, Quản Hạo Thần đã xin nghỉ phép để đưa Quản Tễ đến đây, khi tiếp xúc nói chuyện qua thì cô cũng biết rằng đây là một người đàn ông tốt.

Ngoài việc dẫn cô ấy ra ngoài chơi ra, dù cô nói gì, anh ấy đều có thể bắt kịp suy nghĩ của cô ấy. Cho dù hai người bất đồng quan điểm, anh ấy cũng sẽ đứng từ góc độ khác để phân tích, suy nghĩ của hai người thực sự rất ăn khớp với nhau. Thậm chí, dù ngày nào nói chuyện cũng không đủ, chỉ cần gặp nhau là cơ miệng hoạt động liên tục.

Cuồng sắc đẹp đúng là hết thuốc chữa.

Nhưng cô ấy đang ở nhà của tư lệnh Phong, cũng là nhà của cô Quản Hạo Thần, nếu anh ấy đến đây gặp cô mình thì sao cô ấy có thể trốn tránh không gặp được chứ?

Phương Mỹ Di là người rất thích nói chuyện, có ham muốn bày tỏ rất mạnh mẽ, khi hẹn hò với Hạo Thần, đối phương không những thỏa mãn được phương diện này mà còn nuông chiều cô ấy nữa.

Phương Mỹ Di hơi ngại ngùng: "Lúc đầu là tớ từ chối nhưng vẻ mặt lúc đó của anh ấy nhìn có vẻ rất buồn, cũng rất đau khổ. Cậu biết đấy, hình ảnh một người đàn ông đẹp trai suýt rơi nước mắt, thật sự tớ không thể chịu được..."

Đúng là kiểu người mà Phương Mỹ Di thích.

Ngay lúc cô ấy sắp rời khỏi thủ đô, Quản Hạo Thần đã thổ lộ với cô ấy.

Cố Di Gia nghĩ như nào nói ra y thế: "Anh họ Quản là người tốt, ngoại hình đẹp, hành động cử chỉ rất nghiêm túc đứng đắn, may mà là anh ấy!" Sau đó, cô lại chân thành nói với cô ấy:"Không phải ai đẹp cũng là người tốt đâu, sau này cậu phải chú ý hơn đấy."

May mà là anh họ Quản, chứ nhỡ may là người có ý đồ xấu xa thì chắc giờ cô ấy không còn nguyên vẹn đứng đây đâu?

Biết cách nói chuyện, nhìn qua thì mang lại cảm giác thiếu gia chơi bời trăng hoa, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt phép tắc, không nói chuyện ngả ngớn với phụ nữ mà rất nhã nhặn, lịch sự.

Phương Mỹ Di bị cô chọc cười, oán giận nói: "Tớ đâu có ngốc như thế? Tớ có phải kiểu người thấy ai đẹp là thích ngay đâu, còn phải xem đối phương là ai nữa chứ!"

Tuy cô sợ đoàn trưởng Phong như sợ cọp, nhưng lại vô cùng kính phục con người Phong Lẫm, cũng rất tin tưởng vào bản lĩnh của anh ấy.

Phương Mỹ Di cảm thán một tiếng: "Tại cậu là người đoàn trưởng Phong dẫn đến nên tớ mới thế, tớ rất tin tưởng mắt nhìn người của đoàn trưởng Phong."

"Thật không đấy?" Vẻ mặt Cố Di Gia viết rõ ba từ "Tớ không tin","Lần trước cậu gặp tớ, không phải cũng nhào đến luôn à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận