Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1022: Anh Phải Tĩnh Dưỡng Cho Tốt 4

Buổi tối lúc đi ngủ, Cố Di Gia vẫn không chống cự được nam sắc, lại vất vả chiến đấu cả buổi tối.

Trước khi ngủ, cô còn thì thào nói: "Không được, ngày mai em còn phải đi chơi..."

"Không sao, anh cõng em."

Cô chép miệng, khó khăn lật người, dựa vào lòng anh, thì thầm nói: "Lần sau không được như vậy nữa, cơ thể của anh còn phải tĩnh dưỡng..."

Đoàn trưởng Phong lại lần nữa bị cô làm cho nghẹn họng.

Phải làm sao để chứng minh với cô, cơ thể của anh thật ra không có yếu ớt như vậy, nghỉ một tháng không phải do vết thương của cơ thể, mà là bởi vì cấp trên muốn anh nghỉ ngơi cho tốt, nên mới cho anh nghỉ dài hạn.

Nghĩ đến hai năm này ở với cô thì ít mà xa cách thì nhiều nên anh cũng không từ chối.

Cuối tuần, Phong Lẫm đưa cô đi chơi khắp nơi.

Ăn xong cơm, Cố Di Gia lại bùng nổ nhiệt tình lôi anh đi dạo phố.

Chỉ có thể nói, trai đẹp thì mặc gì cũng đẹp.

Lúc trước khẩu vị của Cố Di Gia rất nặng, thích ăn những món chính cay nồng đầy tràn ngập dầu ớt đỏ au, nhưng đời này cơ thể cô lại không cho phép, lại thêm thức ăn không phong phú, cứ thể thay đổi khẩu vị của cô thành đồ ăn thanh đạm.

Mặc dù cô thích ngắm anh mặc quân trang, nhưng cô cũng thích nhìn anh mặc đồ thường, lại có phong cách khác.

Nếu không phải ở bên ngoài, đoàn trưởng Phong bị nghi ngờ thật sự muốn ngăn miệng cô lại, sau đó dùng thực lực để chứng minh với cô cơ thể anh thật sự không có vấn đề gì.

"Gia Gia!"

Đầu tiên là đi leo núi, chỉ là trèo được một nửa, cô đã mệt mỏi không leo được nữa, vẫn là đoàn trưởng Phong cõng cô xuống núi.

Hai người đi mua vải, còn mua thêm đồ ăn vặt cho Phong Bắc Thần và Bảo Hoa.

Leo núi xong cả người đều là mồ hôi, sau đó đi tìm một quán thịt dê ăn cơm.

Chỉ là dọc đường, cô lại không ngừng lải nhải: "Thế này không được, sao có thể để anh cõng em chứ, anh vẫn còn đang dưỡng thương mà..."

"Chúng ta đi mua ít vải, hè đến rồi, may mấy bộ đồ hè cho anh." Cô tính toán nói: "Dù sao anh cũng nghỉ một tháng cơ mà, nghỉ lâu như vậy cũng không cần cứ mặc quân trang suốt."

Khi ánh mắt của cô ta nhìn thấy người đàn ông mặc quân trang đứng cạnh Cố Di Gia, nụ cười trên mặt cứng ngắc.

Nhưng bây giờ cải cách mở cửa, quốc gia ngày càng tốt, đồ ăn ngon ở thủ đô càng ngày càng nhiều, thỏa mãn được cái miệng của cô.

Vốn Cố Di Gia cũng không muốn để ý đến cô ta, nhưng nghĩ đến cái gì lại nói: "Trùng hợp thật đấy, chị cũng đi dạo phố à?"

Lúc mua cũng gần xong rồi, chuẩn bị về, đột nhiên nhìn thấy người đang đi đến, tâm trạng vui vẻ của Cố Di Gia ngay lập tức giảm đi.

Cố Minh Nguyệt ngạc nhiên nhìn cô, không ngờ sẽ thấy cô ở đây.

Nếu như lúc trước...

Cố Minh Nguyệt ở chỗ cũ, mất hồn nhìn bóng lưng của hai người.

Sắc trời hơi tối, Cố Minh Nguyệt cả người mệt mỏi trở về nhà ngang.

"Anh ấy là chồng của tôi Phong Lẫm." Cố Di Gia giới thiệu hai người với nhau sau đó nói: "Bọn tôi còn có việc đi trước, chị cứ dạo tiếp đi nhé."

Hai người đi cùng nhau, nụ cười trên mặt Gia Gia rực rỡ trong sáng như vậy, nhìn là biết cô rất vui rất hạnh phúc.

Cố Minh Nguyệt miễn cưỡng gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm Phong Lẫm, chần chờ hỏi: "Gia Gia, vị này là..."

Cô ta không biết tại sao bản thân sống lại thất bại như vậy.

Một lúc lâu sau, Cố Minh Nguyệt vùi mặt vào lòng bàn tay, lần đầu tiên tự suy ngẫm về sự thất bại của bản thân.

Lại nhìn bản thân, một mình lẻ bóng, một người phụ nữ ly hôn lại còn gần 30, cho dù là ở thành phố to thế này thì cũng không ít người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô ta. Cô ta vẫn luôn giữ kín chuyện mình đã ly hôn, nhưng bạn cùng cô ta đến thủ đô đều biết cô ta đã từng ly hôn, không thể giấu được.

Nói rồi, cô lôi Phong Lẫm rời đi.

Trong nhà ngang chật hẹp, ánh sáng mờ tối, bốc lên mùi lạ, bên đường khá nhiều đồ lung tung nếu không cẩn thận thì sẽ rất dễ bị ngã.

Cố Minh Nguyệt lấy chìa khóa mở cửa, vào căn phòng giống như lồng chim, sau đó ngồi trên giường đơn, ngẩn ngơ thừ người ra.

Cô nhớ đến Cố Di Gia và vị đoàn trưởng Phong kia.

Một người lạnh lùng, một người dịu dàng xinh đẹp. Hai người đứng cùng một chỗ vô cùng hài hòa hợp đôi, cũng càng để cho cô ta nhận thức được chênh lệch giữa mình và Cố Di Gia.

Gần đó có bạn gọi cô ta, Cố Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, đáp lại một tiếng lại nhìn về phía bóng lưng của hai người, sau đó quay người rời đi.

"Minh Nguyệt, cậu sao vậy?"

Cố Minh Nguyệt nhắm hai mắt lại, mạnh mẽ xé hai chữ "Nếu như" kia đi.

Giống như hơn 20 năm của cuộc đời đều sống trong mơ hồ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cảnh hôm nay, càng khiến cô ta cảm thấy khó chịu.

Lúc này một loạt tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Minh Nguyệt ngẩng đầu, một lúc sau mới kịp phản ứng, tiếng gõ cửa là từ cửa nhà mình vang ra.

Cô ta không tùy tiện mở cửa, mà hỏi: "Ai vậy?"

Người ngoài cửa không lên tiếng, nhưng vẫn gõ cửa, tiếng gõ cửa rất có tiết tấu, từng cái từng cái một, như kiểu nếu cô ta không mở cửa thì sẽ không dừng lại.

Tay chân Cố Minh Nguyệt có hơi lạnh.

Cô ta vẫn có ý thức nhận biết nguy hiểm, biết một người phụ nữ như cô ta một mình thuê phòng ở ngoài phải chú trọng an toàn của bản thân.

Cho đến khi tiếng gõ cửa không ngừng kia khiến cho hàng xóm bị quấy rầy đi ra ngoài.

Sau đó hàng xóm đến gõ cửa lớn tiếng gọi: "Đồng chí Cố, cô có nhà không? Bạn trai cô đến tìm cô."

Cố Minh Nguyệt ngạc nhiên, cô lấy đâu ra bạn trai?

Mặc dù vừa ngạc nhiên vừa sợ, nhưng sau khi biết hàng xóm cũng ở bên ngoài, cô ta cũng không sợ quá nữa. Người ở nhà ngang cũng nhiều, có người ở vùng này cũng có người ngoài vùng đến đây thuê phòng, nếu như có người dám gây chuyện ở đây thì những người đó cũng sẽ không thấy chết mà không cứu.

Cuối cùng Cố Minh Nguyệt đi ra mở cửa.

Lúc mở cửa nhìn thấy người đàn ông ngoài cửa, cô ta lại một lần nữa ngạc nhiên.

"Anh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận