Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 393: Kết Hôn Vào Mùa Thu 4

Ông Hồ nghe xong thì không hề kinh ngạc mà chỉ cười ha hả đáp lại: "Chọn mùa thu để kết hôn tốt đấy, đến lúc đó sức khỏe của Gia Gia cũng đã được điều trị được phần nào rồi."

Cố Di Gia cười híp mắt đáp: "Cháu cũng thấy vậy đấy."

Ông Hồ bật cười nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt mình, trong lòng cũng thấy vui thay cho hai người họ.

Hai người ở lại bệnh viện trò chuyện với ông Hồ thêm lúc nữa, mãi cho đến khi có bệnh nhân đến thì họ mới đứng dậy rời đi.

Sau đó họ lên thị trấn thăm chú Vinh.

Chú Vinh đang bận rộn trong nhà bếp, hôm nay có người đặt thức ăn ở chỗ ông ấy, hẹn buổi trưa đến ăn, nên từ sáng sớm chú Vinh đã bắt đầu bận rộn rồi.

Thấy hai người họ đến thì ông ấy rất ngạc nhiên, lau sạch tay rồi nói: "Sao hai đứa lại đến thế? Cũng không thèm nói chú tiếng nào." Sau đó lại hỏi Phong Lẫm anh về từ khi nào.

"Cháu mới về hôm qua thôi."

Ông ấy âm thầm quan sát cơ thể của Phong Lẫm, cao to lực lưỡng, mỗi một tấc thịt dưới lớp quân trang đều mang theo sức mạnh vô cùng lớn.

Chú Vinh nghe xong thì cười lớn, vỗ lên vai anh.

Nghe xong chú Vinh không hề lấy làm lạ mà còn rất vui vẻ: "Đến lúc đó chắc chắn chú sẽ đến uống chén rượu mừng của hai đứa."

Phong Lẫm sững người, sau đó nghiêm mặt đáp: "Chú đưa danh sách cho cháu đi, cháu sẽ cho người đi mua."

Lúc ăn cơm Phong Lẫm bảo chú Vinh cùng ngồi ăn với họ, sau đó nói với ông ấy chuyện hai người họ sẽ kết hôn vào mùa thu.

Chú Vinh cười: "Bọn chú đang nói một số chuyện của đàn ông ấy mà."

Hôm qua mới về mà hôm nay đã đưa người yêu sang đây thăm ông ấy rồi.

Quả nhiên, đàn ông mà, ông ấy hiểu cả!

Mặc dù bây giờ đang là mùa xuân, hình như còn lâu lắm mới đến mùa thu, nhưng kết hôn mà, luôn phải chuẩn bị thứ này thứ nọ, những chuyện lặt vặt không ít đâu, thời gian dư dả chút thì chuẩn bị mới đầy đủ.

Nghĩ đến chuyện này khiến chú Vinh rất vui mừng, ông ấy bảo hai người họ vào phòng ngồi nghỉ ngơi, còn mình đi nấu cơm cho họ.

Nếu như sức khỏe của đàng gái không tốt thì những ngày tháng sau khi kết hôn cũng sẽ không vui vẻ gì.

Hai người họ ngồi lại chỗ của chú Vinh hết nửa ngày trời, lúc rời đi Phong Lẫm còn mang theo một chiếc thùng giữ nhiệt, bên trong là số thức ăn dược liệu mà chú Vinh chuẩn bị cho Cố Di Gia.

Đợi khi Cố Di Gia vào nhà vệ sinh rửa tay thì chú Vinh mới nhân cơ hội nói với Phong Lẫm: "Nếu như đã định mùa thu sẽ kết hôn, vậy thì chú phải bồi bổ sức khỏe thêm cho Gia Gia mới được, có một số thuốc ở đây không có, cháu xem thử ở đâu có mua một ít về đi."

Sau đó hai người họ đến cửa hàng bách hóa trong thị trấn để mua đồ, đều là những thứ Cố Di Gia cần, từ kim chỉ cho đến vải voan đều có cả.

Lúc Cố Di Gia quay lại thì phát hiện hình như giữa hai người đàn ông này có chuyện gì đó mờ ám nên đã nghi ngờ nhìn họ.

Cố Di Gia ồ một tiếng, nhưng cũng không truy cứu thêm.

Thì ra là người trẻ tuổi chuẩn bị kết hôn à, chẳng trách đàng trai lại hào phóng, giành trả tiền mọi thứ như vậy.

Cố Di Gia cười gật đầu.

Phong Lẫm: "..."

Phong Lẫm không nói hai lời thẳng tay mua cho người yêu mình.

Ông chủ cười híp mắt hỏi hai người họ muốn chụp cái gì.

Vải voan này dùng để mặc lúc thời tiết ôn hòa, không lạnh cũng không nóng, chỉ là hơi đắt chút.

"Đúng vậy."

Ông chủ gật đầu rồi hỏi tiếp: "Hai người chuẩn bị kết hôn sao?" Câu hỏi này chẳng qua chỉ để xác nhận lại thôi, thật ra chỉ cần nhìn bầu không khí giữa hai người họ là biết ngay.

Cố Di Gia lên tiếng đáp: "Bọn cháu muốn chụp hình hai người, chụp nhiều một chút, sau đó mỗi người chụp riêng một tấm."

Anh nói: "Chúng ta sắp kết hôn rồi, đợi khi chọn nhà xong, đến lúc đó những món đồ cần bài trí trong nhà thiếu thứ gì em cứ việc nói với anh là được."

Người đàn ông không hề có khái niệm về ảnh cưới hoàn toàn sững sờ, nhưng sau đó cũng yên lặng theo đối phương bước vào tiệm chụp ảnh.

Ông chủ của tiệm chụp ảnh thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi bước vào thì hai mắt sáng rực lên, ông đã từng chụp hình cho rất nhiều thanh niên nhưng lại chưa từng thấy ai đẹp như hai người họ.

Ngoại hình của một nam một nữ này thật sự rất bắt mắt, hình chụp ra chắc chắn rất đẹp.

Nhân viên bán hàng đang giúp họ đóng gói đồ nghe vậy thì cũng bừng tỉnh.

Lúc đi ngang qua một tiệm chụp ảnh thì đột nhiên Cố Di Gia nhớ ra một chuyện: "Đoàn trưởng Phong à, hình như chúng ta vẫn chưa từng chụp hình chung với nhau, hay là chụp một tấm đi? Ừm, xem như là ảnh cưới cũng được."

Sau khi mua đồ xong thì hai người rời khỏi tòa nhà của cửa hàng bách hóa

Nhân viên bán hàng đó cũng liếc mắt qua nhìn cô gái bên cạnh, sau đó kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô, nam thì cao to anh tuấn, mặc bộ quân trang trông chính trực lẫm liệt, hai người đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi, y hệt như một bức tranh vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận