Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 260: Tìm Đoàn Trưởng Phong 1

Cố Di Gia vẫn nhớ hôm nay đoàn trưởng Phong sẽ đến đây để cô có thể ký tên vào bản báo cáo yêu đương.

Thế nhưng cô đợi đến hết giờ nghỉ trưa vẫn không thấy hai người họ trở về.

Cố Di Gia không khỏi bắt đầu lo lắng, nếu hai người thật sự đánh nhau... Hình như anh trai cô thấp hơn Phong Lẫm ba centimet, tay chân Phong Lẫm lại dài, nhìn tướng tá của anh chắc hẳn là đánh nhau rất giỏi.

Trần Ngải Phương cũng đợi cùng cô mà không đi nghỉ trưa.

Thật ra cô ấy không lo lắng cho hai người đó, nhưng cô ấy thấy Cố Di Gia cứ nhất quyết đợi ở đây, cô ấy cũng không muốn để cô ở lại một mình, vì thế hai chị em đã đợi cùng nhau.

Bọn họ đợi đến giờ đi làm nhưng vẫn không thấy Cố Minh Thành và Phong Lẫm quay lại, vậy nên hai người cũng hiểu chắc họ sẽ không về đây đâu.

Trần Ngải Phương an ủi Cố Di Gia đang lo lắng: "Gia Gia à, em đừng đợi nữa. Bây giờ vẫn chưa trễ lắm, em mau đi ngủ trưa đi, để chiều còn có sức."

"Nhưng anh cả..." Cố Di Gia do dự.

Điều này khiến Cố Di Gia rất ngạc nhiên, mặc dù cô biết rằng anh cả luôn che chở cho mình nhưng cô không bao giờ có thể ngờ rằng anh ấy sẽ gây sự với ai đó vì chuyện này.

Cố Di Gia gật đầu, cô biết chị dâu nói đúng.

Mặc dù Phong Lẫm rất giỏi đánh đấm nhưng lão Cố lại không thích nghe những lời như thế.

Cô ấy nói: "Đương nhiên anh trai em sẽ ủng hộ em rồi, nhưng điều đó cũng không thể ngăn anh ấy trút giận đâu đúng không nào? Em gái của anh ấy muốn yêu đương, vì thế anh ấy cũng phải phòng ngừa điều gì đó đúng không?"

Trần Ngải Phương: "..."

Khi thấy Trần Ngải Phương đến đã có người hỏi: "Trời ơi, Ngải Phương ơi, đoàn trưởng Cố nhà cô có mâu thuẫn gì với đoàn trưởng Phong đúng không?"

"Em yên tâm đi, anh trai em biết nên làm gì mà." Trần Ngải Phương vẫn nói tiếp: "Chắc là anh ấy cũng chỉ trút giận thôi, sẽ không khiến đoàn trưởng Phong bị thương đâu."

Trần Ngải Phương lại khuyên bảo thêm vài câu, cuối cùng cô ấy cũng khuyên được cô đi ngủ.

Trần Ngải Phương nhìn cô không nói nên lời: "Em đừng nói mấy câu này trước mặt anh trai em nhé, nếu anh ấy nghe được thì càng giận hơn đấy."

Cố Di Gia: "Nhưng em lo đoàn trưởng Phong sẽ làm anh cả bị thương, đoàn trưởng Phong nhìn như người có thể đánh nhau."

Khi nghe thấy thế, Trần Ngải Phương cũng mỉm cười và nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

"Nếu không mâu thuẫn thì sao bọn họ không nghỉ trưa mà còn đến sân huấn luyện đánh nhau vậy?"

"Đương nhiên rồi ạ, em đâu có ngốc vậy đâu." Cố Di Gia cười nói: "Nhưng em không ngờ anh cả lại tức giận như thế, em còn tưởng rằng em quyết định chuyện gì thì anh ấy đều sẽ ủng hộ em."

"Phải đó, tôi nghe nói hai người đó nghiêm túc lắm, bọn họ đánh nhau kịch tính lắm, khi đó có rất nhiều binh lính không đi nghỉ trưa mà còn tụ tập vây quanh xem hai người họ đánh nhau."

Vừa đến Hội Liên hiệp phụ nữ, cô ấy chợt nghe có người đang nói cái gì đó.

Trần Ngải Phương điềm nhiên như không có việc gì, cô ấy cười đáp: "Bọn họ là đồng đội thì có mâu thuẫn gì chứ?"

Ở bên kia, Cố Di Gia ngủ đến chạng vạng.

Nếu mọi người lại hỏi, cô ấy sẽ nói: "Có lẽ bọn họ thừa năng lượng nên mới dùng cách này để đốt cháy một ít năng lượng thôi."

Ký ức sâu sắc nhất của cô bé là mỗi lần cô út bệnh nặng, cô út lại nằm trên giường mấy ngày liền và ngủ mê man từ sáng đến tối.

"Đúng vậy, nghe nói xem hay..."...

Cố Di Gia tỉnh táo trở lại, cô vội nói: "Không có, cô út ngủ quên thôi." Cô xấu hổ nhìn mọi người cười cười.

"Tiếc thật, chúng ta không thể tận mắt nhìn thấy điều đó."

Sau đó Trần Ngải Phương đi chuẩn bị bữa tối, hai đứa trẻ lấy sách ra làm bài tập về nhà, Bảo Hoa muốn làm xong sớm để đi chơi, còn Bảo Sơn muốn làm xong nhanh để đọc sách ngoại khóa.

Nghe thấy thế, ba mẹ con đều thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay cô ngủ trưa muộn, thế nên không để ý giờ giấc mà ngủ quên.

Trần Ngải Phương nghe mọi người bàn luận, bọn họ còn đoán xem hai người có xảy ra mâu thuẫn gì không. Vẻ mặt cô ấy không thay đổi, mà cô ấy cũng không quan tâm đến chuyện đó, đoàn trưởng Phong và lão Cố đều là người có chừng mực, chỉ đánh vài cái thì cũng không có gì lớn.

Vì thế khi cô bé biết cô út vừa thức dậy thì không khỏi lo lắng.

Bảo Sơn cũng lo lắng nhìn cô.

Trần Ngải Phương cũng căng thẳng, cô ấy sờ trán cô rồi nhìn biểu cảm của cô.

Những người kia thấy không thể hỏi được gì từ chỗ Trần Ngải Phương nên chỉ có thể giải tán trong tiếc nuối.

"Cô út, bây giờ cô mới dậy ạ?" Bảo Hoa lo lắng hỏi: "Cô út, có phải cô lại bị ốm rồi không?"

Bọn họ ngạc nhiên khi nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô.

Khi cô ngơ ngơ ngác ngác tỉnh dậy, Trần Ngải Phương đã tan làm về nhà, hai đứa nhóc cũng đi học về.

Cố Di Gia ngồi ở bên cạnh rồi uống nước cho tỉnh táo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận