Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 904: Ba Đứa Nhỏ 3

Sau khi ăn cơm xong, Đại Ngưu tạm biệt hai đứa nhỏ.

Cậu cũng không vội về nhà mà đi dạo trên trấn một vòng trước, trong lúc vô thức đã đến gần nhà họ Vương.

Cậu đứng ở một góc khuất, nhìn chằm chằm vào nhà họ Vương một lúc lâu, lúc vừa định rời khỏi thì lại thấy Mã Xuân Hoa ăn diện rất xinh đẹp bước từ trong nhà ra.

Đại Ngưu thấy cô ta xuất hiện thì bước chân khựng lại, đi theo phía sau cô ta.

Mã Xuân Hoa không hề chú ý có người đi theo phía sau mình nên đã đi thẳng một mạch, xuyên qua con hẻm để đến một nơi khá vắng vẻ, cũng rất ít người qua lại xung quanh.

Cô ta bước đến một căn nhà rồi gõ cửa, bên trong có người mở cửa, sau đó một cánh tay vươn ra kéo cô ta vào.

Mã Xuân Hoa tươi cười, sau đó biến mất dạng sau cánh cửa.

Đại Ngưu không hề thấy ngạc nhiên.

Hôm đó tan làm về Cố Minh Thành nói với cô: "Bây giờ có lẽ lão Phong đã đưa ba đứa nhỏ về quê của lão Dương rồi, sau khi sắp xếp xong cho ba đứa nhỏ rồi cậu ấy sẽ quay về thôi."

Cố Minh Thành lắc đầu: "Anh cũng không rõ nữa." Dường như anh ấy sực nhớ ra gì đó, rồi nhíu mày lại: "Cha mẹ của lão Dương cũng không còn sống, anh ấy cũng không có anh chị em gì cả. Chị dâu còn thảm hơn, từ nhỏ đã không cha không mẹ, là một đứa trẻ mồ côi đi theo một người lụm ve chai sống qua ngày, cũng may là gặp được lão Dương..."

Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua.

Cố Di Gia hỏi: "Vậy mấy đứa nhỏ vẫn ổn chứ?"

Đại Ngưu nhìn chằm chằm căn nhà đó một lúc lâu mới quay người rời đi.

Có số tiền này rồi, chỉ cần họ hàng của lão Dương đồng ý chăm nom một phần nào đó thì ba đứa nhỏ vẫn có thể sống rất tốt, thuận lợi trưởng thành.

Tuy cậu cũng không biết căn nhà này là của ai nhưng trước đây anh Thăng thường xuyên đến đây hẹn hò với quả phụ Vương, do nơi này khá vắng vẻ, không nhiều người chú ý đến nên rất ít khi bị phát hiện.

"Ba năm trước chị dâu bị khó sinh nên đã qua đời, sau đó lão Dương cũng không lấy ai, anh ấy chỉ biết nhờ các chị dâu trong khu nhà tập thể chăm sóc cho ba đứa nhỏ. Bây giờ, lão Dương không còn nữa, lão Phong nói sẽ đưa bọn nhỏ về quê của lão Dương, ở dưới đó còn có chú và bác của anh ấy, hy vọng những người họ hàng này có thể nể mặt đám trẻ là người nhà của liệt sĩ mà chăm sóc cho chúng thật tốt..."

Cậu do dự rất lâu, xem ra có thể chọn lúc nào đó để vào căn phòng này xem thử rồi.

Chuyện Mã Xuân Hoa đến gặp anh Thăng cũng không nhiều người biết.

Sau khi đến trụ sở ở Tây Bắc, Phong Lẫm có gọi điện về cho anh ấy.

Có khi nào ngoài mặt thì đồng ý rồi sau đó chiếm tiền làm của riêng không?

Cố Di Gia vẫn luôn nhớ về Phong Lẫm, cũng không biết bây giờ anh thế nào rồi.

Đừng bao giờ xem thường mặt tối của con người, một số tiền lớn như thế thử hỏi có ai không động lòng cơ chứ? Sao cô cứ có dự cảm lần này đoàn trưởng Phong sẽ không thuận lợi cho lắm.

Lão Dương hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, cấp trên cũng sẽ đưa tiền trợ cấp xuống, đương nhiên số tiền trợ cấp này hoàn toàn thuộc về ba đứa nhỏ, chỉ cần chúng không tiêu lung tung thì số tiền này đủ chúng sống qua ngày.

Cố Di Gia thấy không đáng tin lắm: "Bên họ hàng dưới quê của đoàn trưởng Dương có thật sự đồng ý nuôi mấy đứa nhỏ không?"

Cố Di Gia lấy làm lạ: "Họ không biết ba đứa nhỏ này có tiền trợ cấp sao?"

Trần Ngải Phương và Bảo Hoa cũng nhìn sang đây.

Thật ra kể từ lúc Cố Di Gia tự kiếm được tiền thì cô cũng không còn xem trọng tiền tài nữa, vì thế đương nhiên cũng không hề phản đối cách làm của anh.

Có lẽ trước đây đã có dự cảm trước nên Cố Di Gia không hề thấy ngạc nhiên chút nào, lòng cũng không hề dậy sóng.

Bây giờ lại phải nuôi con cho lão Dương, nhưng cũng không nhận lại được lợi ích gì, còn bị một đồng chí Quân Giải phóng nghiêm khắc lạnh lùng theo dõi như thế thì họ làm gì đồng ý làm những việc tốn sức, lại không mang đến lợi ích gì cho mình như vậy chứ?

Quả nhiên, chưa được hai ngày thì anh trai cô đã đến nói với cô: "Gia Gia, hôm nay lão Phong gọi điện thoại về nói đã mua được vé tàu hỏa rồi, là vé tàu xuất phát vào tối nay, đến lúc đó cậu ấy sẽ đưa cả ba đứa nhỏ về cùng."

"Không biết." Cố Minh Thành nói: "Đây là tiền là lão Dương để lại cho ba đứa nhỏ, lão Phong cũng đã dặn dò chúng là không được nói chuyện này với ai cả. Lão Phong nói với họ hàng của lão Dương rằng mỗi tháng cậu ấy đều sẽ gửi tiền về để nuôi ba đứa nhỏ..."

Kể từ lúc Cố Di Gia giữ sổ tiết kiệm của Phong Lẫm thì đã biết mỗi tháng anh đều trích ra một phần tiền để gửi về những nơi khác nhau.

Số tiền này là gửi cho người nhà của những đồng đội đã hy sinh, hơn nữa còn dành cho những người có cuộc sống khá khó khăn.

"Chuyện gì thế?" Cô hỏi.

Nên khi Phong Lẫm nói với họ hàng của đoàn trưởng Dương như thế thì cô cũng không bất ngờ cho lắm.

"Họ vẫn không đồng ý." Cố Minh Thành nhíu mày lại: "Nhà nào nhà nấy cũng nói gia đình đông con cái, nuôi không nổi."

Thật ra quan trọng cũng là do đoàn trưởng Dương nhập ngũ quá sớm, nghe nói lúc đầu khi anh ấy quyết định nhập ngũ thì đã bất hòa với người thân dưới quê rồi, thêm vào đó là những ân oán của đời trước nữa.

Cố Minh Thành nói: "Hai hôm trước, lão Phong đưa đám nhỏ về đến quê của lão Dương, chỉ là người ở dưới đó không ai đồng ý nuôi bọn nhỏ cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận