Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 421: Sự Cố Lật Thuyền 4

Phong Lẫm hơi mất tự nhiên, nghiêng người, nói: "Em uống xong thì đi ngủ đi, sáng mai chúng ta có thể đi chơi, buổi trưa thì đi mua ít đồ rồi quay về trụ sở."

Cố Di Gia ừ một tiếng, uống từng ngụm sữa bò nho nhỏ vào bụng.

Thật sự là cô không thích món đồ uống này, nhưng mà anh cô, kể cả cả người yêu cô đều cho rằng cô nên uống nó nhiều hơn, có thể giúp bồi bổ cơ thể. Thậm chí tới cả mẹ chồng tương lai khi gửi quà cho cô cũng gửi sữa bột tới.

Cố Di Gia rất muốn hỏi, chẳng lẽ nhìn cô trông rất nhỏ bé, cần phải uống sữa mỗi ngày hả?

Được rồi, dẫu gì cũng là lòng tốt của bọn họ, cô vẫn nên uống thôi.

Sau khi cô uống sữa bò xong, Phong Lẫm cầm chén đi rửa.

Sau khi anh rửa chén xong quay về thì thấy người yêu đang ngồi trên giường, gương mặt xinh đẹp bật cười khanh khách, cô ngoắc ngoắc tay với anh, dường như cả người cô đều được mật ngọt bao phủ, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào.

Nhìn dáng vẻ Cố Di Gia thế này đoàn trưởng Phong vừa muốn đi qua đó lại vừa muốn chạy, bước chân hơi chần chừ.

Cô ngủ ngon, tâm tình cũng tốt, gương mặt tươi cười vui vẻ khiến người khác nhìn thấy cũng nhịn không được muốn cùng cô cười vui.

Bữa sáng ở đây rất phong phú, có bánh kếp thịt cừu, bánh kếp xốp giòn, thịt cừu thơm ngon, đáng tiếc dạ dày Cố Di Gia như chim nhỏ, chỉ có thể ăn một phần ba cái bánh kếp thịt cừu là ăn không nổi nữa, phần còn lại để đoàn trưởng Phong ăn hết.

***

Anh thấy cô rửa mặt xong rồi thì nói cô tới ăn bữa sáng.

Anh nhắm mắt lại, ôm chặt cô trong lòng rồi lại lần nữa thở dài, may mà bọn họ sắp kết hôn rồi, nếu không thì đúng là thử thách sự tự chủ đàn ông của anh quá mức rồi.

Ăn sáng xong rồi hai người bọn họ chuẩn bị ra ngoài.

Sau cùng anh vẫn thuận theo tâm tình của mình mà đi tới, sau đó bị người yêu kéo lên giường ngồi cùng, tiếp đó trong ngực lại có thêm một cô gái mềm mại, thơm ngát, hơi thở còn vương mùi sữa tươi ập tới...

Trước kia Cố Di Gia không thích chia sẻ đồ ăn với người khác, cô cảm thấy hành động đó quá thân mật, nhưng nếu người này là đoàn trưởng Phong thì cô lại cảm thấy không sao cả.

Đoàn trưởng Phong phát hiện sự tự chủ mà anh vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt cô lại chẳng chịu nổi một đòn.

Đoàn trưởng Phong: "..."

Phong Lẫm đã dậy từ sớm, anh đoán chừng cô cũng đã dậy nên cầm bữa sáng qua tìm cô.

Nhìn thấy bọn họ, cô gái kia rất vui mừng: "Quả nhiên là hai người ở đây, hôm qua thật sự cảm ơn hai người, nếu không phải nhờ hai người tôi, tôi cũng không biết sẽ thế nào..."

Cố Di Gia ngủ một giấc tới rạng sáng.

Nói tới mấy chữ cuối cô ta vẫn còn sợ hãi.

Đại khái là vì thời đại này đồ ăn vô cùng quý giá, cô luôn không thể ăn hết được nên chỉ có thể nhờ người giúp đỡ, lãng phí đồ ăn là sẽ bị trời phạt đấy.

Bọn họ vừa ra khỏi nhà nghỉ thì đã thấy cô gái bị rơi xuống nước hôm qua cùng một đôi nam nữ trung niên cầm theo đồ tới.

Chủ nhiệm Trang vội giải thích.

Phong Lẫm gật nhẹ đầu, anh cũng nhận ra người này: "Chủ nhiệm Trang", rồi anh hỏi thêm: "Sao mọi người biết chúng tôi ở đây?"

Không ngờ người đó lại thật sự là đoàn trưởng Phong.

Người đàn ông trung niên kinh ngạc nói: "Hóa ra đúng là đoàn trưởng Phong!"

Nhà nghỉ này chuyên dùng để tiếp đón các nhân viên đi công tác, người bình thường hiếm khi có thể dò xét được tình hình ở đây.

Hai người bên cạnh cô gái kia nhìn thấy Phong Lẫm cũng vô cùng kinh ngạc.

Thật ra việc này cũng rất trùng hợp, người đàn bà phụ trách đăng ký của nhà nghỉ là chị gái của vợ chủ nhiệm Trang, người đàn ông - người hôm qua cùng đi du ngoạn hồ với con gái của ông ta, chính là đối tượng mà chị vợ giúp đỡ giới thiệu. Hai người họ mới quen biết, sau đó cùng đi du hồ, không ngờ rằng lại rơi xuống nước.

Chị vợ sau khi biết chuyện thì tối qua đã nhanh chóng qua thăm cháu gái, sau khi nghe cháu gái miêu tả bộ dáng của người đó, bà ta cũng đồng thời nghĩ tới đoàn trưởng Phong nên nói chuyện này với bọn họ.

Vì thế hôm nay bọn họ đặc biệt mang theo quà tới, bất kể có đúng hay không, cứ tới thử một chút rồi nói, đây là ơn cứu mạng đấy.

Hôm qua con gái ông ta về nói cho ông ta biết chuyện bản thân rơi xuống nước, còn nói người cứu mình là một quân nhân, nghe miêu tả của cô ta, ông ta cảm thấy người này hơi giống đoàn trưởng Phong, không ngờ lại đúng là anh thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận