Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 734: Rất Ghét Cố Di Gia 3

Hơn nữa, nếu muốn đi từ thị trấn lên thành phố thì phải quen biết người trong đội vận chuyển mới mượn được xe của họ để lên tỉnh thành, tất cả đều nhờ quan hệ cả...

Sau khi Vương Tử Thân nói xong, lại nhìn Mã Xuân Hoa với ánh mắt đầy vẻ cưng chiều: "Xuân Hoa nhìn trúng em nên cho việc tiêu nhiều cho cô ấy như vậy là điều nên làm. Mẹ em cũng rất vừa ý Xuân Hoa, mẹ cũng đối xử tốt với em như con ruột, Tiểu Tráng cũng rất đáng yêu..."

Mẹ trong miệng gã chính là bác gái Mã.

Những người được khen đều quay lại nhìn gã, bác gái Mã càng yêu quý gã, liên tục gắp cho gã rất nhiều đồ ăn. Mã Xuân Hoa nhìn gã với vẻ khiển trách nhưng cũng gắp đồ ăn cho, Mã Tiểu Tráng cũng gắp chân gà trong bát mình đưa cho gã, hét lên: "Dượng út, dượng ăn đi này!"

Vương Tử Thân cười không ngớt, nhìn Mã Tiểu Tráng đầy yêu thương.

Đại Hoa ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện, hóa ra bà nội với cô út bị tiền mua chuộc.

Chẳng trách họ lại thích dượng út này đến mức gắp đồ ăn cho mãi, lại còn toàn là thịt gà nhiều thịt ít xương. Nếu không hồi trước mấy cái này bọn họ toàn tự ăn trước chứ làm gì có chuyện gắp cho người khác ăn.

Đại Hoa thầm bĩu môi, trước đây cha cô bé đã cho họ không biết bao nhiêu tiền, nhưng từ trước đến nay cô bé chưa bao giờ thấy họ gắp được cho cha cô bé nổi một miếng thịt.

Tâm thái lúc này của Mã Xuân Hoa chính là vậy đấy.

Mã Xuân Hoa lập tức vênh váo. Bởi vì, ở dưới quê, khi con gái đi lấy chồng, tiền sính lễ từ một đến ba mươi đồng đã là khá tốt rồi. Hơn nữa, thông thường tiền sính lễ sẽ do nhà mẹ để giữ, chứ rất hiếm trường hợp đưa cho con gái về nhà chồng.

Miệng Mã Xuân Hoa lúc nào cũng bô bô, nhất là lần này lại còn quay về "Nhà mẹ đẻ", cô ta cũng đâu có nhớ nhung gì nơi này đâu, mà đơn giản chỉ muốn áo gấm về làng, vả mặt mấy người kia thôi.

Ba trăm đồng tiền sính lễ này chính là tiền bồi thường của cha Vương Tử Thân.

Sao anh ấy lại không nhận ra chứ, vốn dĩ Mã Xuân Hoa không nhất thiết phải chọn một người đàn ông đẹp trai, so với chuyện đó thì cô ta quan tâm tiền hơn.

Ngoài ra, gã cũng đưa hết tiền sính lễ cho cô giữ, cầm chặt trong tay, ngay cả khi mẹ cô ta muốn gã cũng không cho. Gã còn nói thêm rằng, sau này buôn bán kiếm được tiền đều đưa hết cho cô ta giữ.

Nghĩ đến đây, Đại Hoa cảm thấy cha mình đúng là người tiêu tiền như nước.

Đương nhiên, cũng có người đưa tiền sính lễ cao hơn thế nhưng như thế lại chẳng khác nào bán con gái, người sẵn lòng đưa tiền sính lễ cao như vậy thì chắc chắn bên nhà trai có vấn đề.

Chỉ cần có thể cho cô tiền tiêu, cô ta sẽ sẵn sàng gả cho người ta, chẳng quan tâm đối phương trông như thế nào, là người ra làm sao.

Chính ủy Mã có chút dở khóc dở cười, gương mặt nóng bừng, cảm thấy rất mất mặt.

Cô ta gắp một miếng thịt gà, cố tình nói: "Anh trai, chị dâu, Tử Thân đối xử với em rất tốt, đưa hết tiền trong nhà cho em giữ... À đúng rồi, lúc em với anh ấy kết hôn, anh ấy đưa em ba trăm đồng tiền sính lễ đấy."

Bữa cơm hôm nay, chính ủy Mã ăn nhưng chẳng nếm được vị gì.

Lúc trước mấy người ruồng bỏ tôi, không những không giúp tôi tìm người yêu mà còn đuổi tôi ra khỏi nhà, nên bây giờ tôi dẫn người yêu rất tốt về ra mắt đơn giản là muốn vả mặt mấy người thôi.

Chu Hồng Anh với ba chị em nhà Đại Hoa rất thức thời không nói gì cả.

Tuy bộ dáng Vương Tử Thân không đẹp lắm, nhưng gã có tiền, hơn nữa còn là người thành phố.

So ra, Vương Tử Thân đối xử với cô ta cực kỳ tốt, chưa từng có ai cho cô ta nhiều tiền như vậy, ngay cả anh trai cũng chưa.

Bác gái Mã nhìn anh ấy với vẻ chán ghét: "Con đúng là cái đồ bất hiếu, con không muốn nuôi mẹ thì để con rể tốt nuôi! Tử Thân nói, trong nhà thằng bé chỉ có một người mẹ già bị mù, lo sau này khi nó lên tỉnh thành giao hàng, sẽ không có ai ở nhà chăm sóc Xuân Hoa cả nên để mẹ ở lại, bà thông gia cũng có bạn nói chuyện cùng."

Nghe bà ta nói thế, vẻ mặt mấy người chính ủy Mã đều lộ vẻ bất ngờ.

Gả cho sĩ quan, ai biết người ta có hào phóng được như này không?

"Đúng rồi, thằng cả à!"

"Mẹ, mẹ nói gì cơ?"

Ăn cơm xong, mấy người Vương Tử Thân cũng không ở lại lâu, nhanh chóng tạm biệt rồi rời đi.

Nói đến đây, quả nhiên bà ta rất tự đắc.

Ngoại hình con rể không được đẹp cho lắm, trông hơi đáng sợ, nhưng gã có tiền lại còn hiếu thảo.

Giờ bà ta cũng hiểu ra một chuyện, sao bà ta phải gả con gái cho sĩ quan chứ? Gả thì phải gả cho người vừa có tiền vừa hào phóng, ngay cả mẹ vợ với cháu trai cũng sẵn sàng nuôi, đây mới đúng chuẩn là con rể tốt!

Bác gái Mã nói với chính ủy Mã: "Mẹ sẽ không về quê đâu, từ nay về sau mẹ sẽ ở nhà của con rể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận