Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 131: Em Lại Thành Người Thế Nào? 4

Cố Minh Nguyệt đúng là biết cách ăn nói, còn trộm đổi khái niệm, chẳng trách sau khi nguyên chủ chết thì nhà họ Khương ngầm đồng ý cho Khương Tiến Vọng cưới cô ta. Chuyện này cũng không phải vì nhà họ Khương cảm thấy áy náy sau khi hại chết nguyên chủ mà là kết quả cố gắng của Cố Minh Nguyệt mới đúng? Nhất định là cô ta đã làm chuyện gì để thuyết phục được người nhà họ Khương, khiến cho bọn họ cho phép cô ta gả vào.

Hiện tại vận mệnh đã thay đổi, nam chính bị đưa đi nông trường, nữ chính cương quyết thay đổi lập trường.

Không biết sau này Cố Minh Nguyệt còn có thể cưới người nào, chắc vẫn là một người thành phố, ánh mắt của cô ta rất cao, không biết cô ta lại nhìn trúng ai nữa.

Nếu cô ta chướng mắt mấy người ở thị trấn thì không lẽ cô ta còn định vào trong thành phố tìm người khác?

Cố Minh Nguyệt thật sự không thể ở lại nữa nên rời đi với vẻ mặt xấu hổ.

Hoàng Bình Bình đóng cửa lại, trong lòng còn phun nước miếng, cô ấy cảm thấy mình sống đến tuổi này lần đầu mới biết Cố Minh Nguyệt hóa ra lại là người như vậy.

Bản thân thật sự đã kinh thường cô ta rồi.

Cô ấy quay người nói với Cố Di Gia: "Gia Gia, may là em theo quân, nếu vẫn tiếp tục ở chỗ này thì không biết sẽ bị Cố Minh Nguyệt làm cho ghê tởm đến mức nào nữa."

Đến khi hai người ra cửa, thật sự có không ít người nhìn qua đây, mọi người đều thấy Hoàng Bình Bình xinh đẹp. Mẹ Hoàng còn khen: "Đây là Bình Bình nhà chúng ta à? Sao lại trở nên xinh đẹp như thế này?"

Bà nội Hoàng vui vẻ cười nói: "Đẹp! Đẹp!"

Mấy tháng nay, tóc của Hoàng Bình Bình đã dài ra nhiều, Cố Di Gia thắt bím tóc hình xương cá hơi lỏng cho cô ấy, đuôi bím tóc chạm đến trước ngực tăng thêm vài nét quyến rũ của thiếu nữ.

Hoàng Bình Bình cười nói: "Là Gia Gia trang điểm cho con đó, rất đẹp đúng không ạ?"

Dáng người của Hoàng Bình Bình là kiểu xinh xắn nhanh nhẹn, rất cân đối, lại có một khuôn mặt quả táo, chiếc váy liền áo họa tiết hoa nhí tươi mát càng nổi bật nét xinh đẹp đáng yêu.

Một đám cô gái trẻ tuổi tụ tập lại, vừa thưởng thức quần áo trên người Hoàng Bình Bình vừa vây quanh Cố Di Gia để nhờ cô làm một chiếc váy giống như thế, mọi người đều có thể đặt cọc trước.

Cố Di Gia cười cười cầm lấy chiếc váy mới: "Chị Bình Bình, không nói chuyện này nữa, chị mau đi thay váy đi." Sự chú ý của Hoàng Bình Bình bị thay đổi, cô ấy sung sướng ừ một tiếng.

"Không ngờ Gia Gia còn có tay nghề này."

Cố Di Gia nói cô ấy ngồi xuống, còn cô thì cầm lược chải đầu cho cô ấy.

Váy mới là một chiếc váy hoa nhí, mặc vào mùa hè thì nhìn rất tươi trẻ và xinh đẹp.

Nếu không phải là con gái do mình sinh, bà ấy nghĩ chắc không ai nhận ra được, con gái của mình bình thường rất giỏi giang khôn khéo, làm việc nhanh nhẹn, không có chút nữ tính nào.

"Vì sao?" Mọi người khó hiểu.

Chỉnh trang xong, bản thân Hoàng Bình Bình cũng không dám tin tưởng cô gái tươi tắn xinh đẹp trong gương chính là mình. Cố Di Gia cổ vũ: "Chính là chị Bình Bình đó, hôm nay chị Bình Bình phải là cô gái xinh đẹp nhất giữa đám đông." Hoàng Bình Bình nhấp môi rồi cười rộ lên.

Hoàng Bình Bình nói: "Mọi người đều biết anh Minh Thành về nhà rồi đúng không? Lần này anh ấy quay về là muốn dẫn chị Ngải Phương và Gia Gia theo quân đó."

"Chiếc váy này cũng do Gia Gia may phải không?"

Hoàng Bình Bình nói: "Chuyện này không được đâu, Gia Gia không có thời gian để làm."

Nghe thế, có nhiều người nhìn cô ấy bằng ánh mắt hâm mộ. Trần Ngải Phương cưới được một người quan quân thật là tốt, năm đó tại sao bọn họ không nhận ra Cố Minh Thành có triển vọng như thế rồi gả con gái hay em gái cho anh ấy chứ?

Mấy người quen biết chúc mừng cô ấy trước, cũng vui mừng cho cô ấy, nhưng rất nhanh sau đó mọi người lại nghĩ đến sức khỏe của Cố Di Gia: "Cơ thể của Gia Gia..."

Trần Ngải Phương hơi sửng sốt, chờ nghe rõ nguyên nhân của mọi người thì mới gật đầu: "Đúng vậy."

Trong phòng bếp, Trần Ngải Phương đang cắt đồ ăn cũng bị người khác hỏi đến chuyện này: "Ngải Phương à, nhà cô thật sự muốn theo quân hả?"

"Lão Cố nói không sao." Trong lòng Trần Ngải Phương cũng lo lắng chuyện này nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Đến lúc đó cả nhà chúng tôi đi tàu giường nằm qua bên kia, xuống xe lửa còn có xe bộ đội tới đón, không có chuyện gì đâu."

Lời này vừa nói ra, không khí xung quanh như bị sôi trào, tin tức lan truyền rất nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận