Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 263: Tìm Đoàn Trưởng Phong 4

"Dạ, anh mặc thử xem có vừa không." Cố Di Gia mỉm cười, cô nhìn dáng vẻ vui vẻ của anh trai rồi khen ngợi bản thân mình.

Đúng là dùng áo len dỗ dành anh trai là việc làm đúng đắn nhất.

Lúc này Cố Minh Thành lập tức mặc thử, anh ấy cảm thấy chiếc áo len này rất vừa vặn, hơn nữa kiểu áo len này cũng không chỉ trơn nhẵn mà còn có hoa văn ở trên, tuy rằng áo len có màu xám nhưng hoa văn mang lại được đan nổi, khi mặc lên người sẽ đẹp hơn rất nhiều.

"Cha đẹp trai quá!" Bảo Hoa reo lên.

Bảo Sơn cũng gật đầu: "Cha đẹp trai lắm ạ."

Trần Ngải Phương nghe thấy âm thanh xôn xao, cô ấy đi ra nhìn thoáng qua rồi khen: "Ừm, đẹp lắm, xem ra kỹ năng đan len của Gia Gia tốt quá ấy chứ."

Cố Minh Thành được vợ con khen không ngớt lời nên thích chiếc áo này đến nỗi không nỡ bỏ xuống, lúc này anh ấy không còn tâm trạng nào nghĩ đến việc em gái mình bị con sói bắt đi mất.

"Cô út, khi nào cô mới đan cho con một chiếc áo len ạ?" Bảo Hoa chạy tới nắm tay Cố Di Gia, cô bé nhìn cô với ánh mắt trông mong.

Sau khi ăn cơm tối, bầu trời dần chuyển sang tối đen.

Cô nhìn ra ngoài thường xuyên như thế, ai có mắt cũng đều biết cô đang nghĩ gì.

Cố Minh Thành cẩn thận gấp chiếc áo len vừa cởi ra cất vào tủ, khi trời trở lạnh sẽ mặc vào, đến lúc đó anh ấy sẽ khoe khoang với lão Phong.

Hôm nay vốn dĩ Phong Lẫm phải cầm báo cáo yêu đương đến cho cô ký tên, nhưng anh bị anh cả gọi đi vào buổi trưa, bây giờ còn chưa tới...

"Tuyệt cú mèo!"

"Đừng nhìn nữa." Cố Minh Thành nói: "Hôm nay lão Phong sẽ không tới đây đâu, cậu ấy cũng sẽ không tới trong khoảng thời gian này."

Cô bé cũng muốn có một chiếc áo len xinh đẹp như thế.

Cố Minh Thành ho khan một tiếng.

Tất cả mọi người đều vui vẻ và chờ mong chiếc áo len của mình.

Cố Di Gia cười đáp: "Đừng gấp, mấy ngày nữa cô sẽ đến cung tiêu xã xem có bán len nào nữa không, đến lúc đó cô sẽ mua và đan cho mỗi người một chiếc."

Cố Di Gia nhìn bầu trời bên ngoài và hơi ngập ngừng.

Cố Di Gia đáp một tiếng, đột nhiên cô hỏi: "Anh ấy cũng bị thương ạ?"

Ha, đây chính là chiếc áo len đầu tiên mà em gái đan cho anh ấy, không ai có được ngoài anh ấy.

Cố Minh Thành: "À..."

Cố Di Gia nghe thấy tiếng ho thì ngây thơ quay đầu lại nhìn anh ấy.

Hôm nay lại muốn em gái anh ấy ký tên vào báo cáo yêu đương à? Không có cửa đâu!

Tương tự như thế, chắc hẳn đoàn trưởng Phong cũng bị thương không hề nhẹ nên không thể xuất hiện, hơn nữa không thể đến nhà trong thời gian ngắn thì chỉ có thể là anh không muốn cô trông thấy bộ dạng đó.

Thật ra cô hiểu rất rõ về anh trai, cả hai đời cô đều có anh trai, tuy là hai người nhưng về cơ bản thì cũng có nhiều điểm chung.

Hai ngày sau đó, Cố Minh Thành nhìn thấy cô ngoan ngoãn ở nhà không tìm ai, trong lòng anh ấy rất thoải mái, cảm thấy em gái luôn nghe lời mình.

Cố Di Gia cũng không ngốc, cô nhìn thấy thế cũng hiểu được chuyện gì.

Khi đến ký túc xá, cô nhìn thấy binh lính gác cửa, cô vừa định đi tới thì nhìn thấy cảnh vệ Tiểu Trương của Phong Lẫm đi ra từ ký túc xá, hai mắt cô đột nhiên sáng rực.

Trần Ngải Phương nhìn thấy bộ dáng không thể nói nên lời của lão Cố, cô ấy phụt cười, Bảo Sơn đang đọc sách bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Tiểu Trương vội vàng chạy tới, vừa cười vừa hỏi: "Đồng chí Cố, có chuyện gì thế?"

Tiểu Trương nghe được giọng nói của cô, còn tưởng rằng mình nghe nhầm, cậu ấy quay đầu lại nhìn thấy thì ra đó là em gái của đoàn trưởng Cố, cậu ấy cảm thấy hoang mang.

"Tiểu Trương!" Cô gọi cậu ấy.

Có lẽ đoàn trưởng Phong cũng giống như anh trai cô.

Vì thế khi nhìn thấy Cố Di Gia đi ra ngoài vào buổi sáng của ngày nghỉ, anh ấy chỉ nhắm mắt làm ngơ không quản gì cả.

*

Cố Di Gia biết rằng Phong Lẫm sống ở ký túc xá đơn cho sĩ quan, nhưng cô thực sự không biết ký túc xá ở đâu nên phải nhờ người chỉ đường.

Nếu vết thương trên mặt anh trai không phải do đoàn trưởng Phong gây ra thì có lẽ anh ấy đã cố ý làm vậy.

Đúng lúc hai ngày nữa là hai ngày nghỉ, anh không cần đi làm nên rất hợp để gặp mặt.

Cô quyết định hai ngày sau sẽ đi gặp anh.

Cố Di Gia cũng không biết đoàn trưởng Phong bị thương ra sao nên cảm thấy hơi lo lắng, nhưng nếu bây giờ cô đến gặp anh thì chỉ đổ dầu vào lửa, khiến anh trai càng giận hơn nữa.

Cố Di Gia cười đáp: "Tiểu Trương, đoàn trưởng Phong có ở ký túc xá không? Phiền anh gọi anh ấy ra đây giúp tôi với, tôi có việc tìm anh ấy."

Tiểu Trương cảm thấy bối rối, không biết cô tìm đoàn trưởng Phong làm gì nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Sau khi Tiểu Trương rời đi, Cố Di Gia chọn một chỗ dưới bóng cây, đứng ở đó chờ Phong Lẫm đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận