Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 234: Mời Khách 4

Khách đều đã đến nhà, cô cũng không ngồi lại đây nữa mà vào phòng bếp đổi cho anh trai cô đi ra, để cho anh ấy chiêu đãi khách.

Cố Minh Thành đi ra, thấy không khí hơi kỳ quái thì hỏi: "Mọi người sao thế?"

"Bọn tôi đang nói chuyện của lão La, hỏi cậu ấy tính khi nào kết hôn."

"Đúng thế."

"Bản thân lão La không kết hôn còn nói đoàn trưởng Phong cũng không kết hôn." Da mặt của Cố Minh Thành hơi cứng đờ, trước kia vì sao đoàn trưởng Phong không kết hôn thì anh ấy mặc kệ, nhưng mà hiện tại thì...

Chính ủy Mã cười ha ha nói: "Đoàn trưởng Phong có kết hôn hay không chúng ta không xen vào được, cậu ấy cũng không phải ở trung đoàn 3, chuyện của cậu ấy có chính ủy Lưu quan tâm."

"Đúng rồi đúng rồi!"

"Lão La à, cậu muốn kết hôn với cô gái như thế nào, nói nói với chúng tôi, chúng tôi có thể bảo vợ mình để ý giúp cậu một chút."

Bên ngoài truyền tới từng đợt tiếng cười, không biết mấy người đàn ông đang nói chuyện gì mà cười khoái trá như thế. Lần mời khách này chỉ mời quan quân chứ không mời theo người nhà.

Thức ăn hôm nay rất phong phú, đều là những món ăn chính có thịt.

Trong bếp, Trần Ngải Phương đang bận rộn, vừa lau mồ hôi thì thấy Cố Di Gia và Bảo Sơn bước vào, cô ấy nói: "Bảo Sơn, con lại nhóm lửa đi. Gia Gia, em để ý móng heo hầm trong nồi, đừng để bị cháy."

Vì chiêu đãi khách khứa, Cố Minh Thành còn đi mượn cái bàn và chén đũa của nhà đoàn trưởng Chu, ghép hai cái bàn lại rồi bưng từng món ăn lên.

Ánh mắt của anh ta không tự chủ được nhìn về hướng phòng bếp, nghĩ lại lúc nãy nhìn thấy em gái của đoàn trưởng Cố đẹp tựa như tiên nữ, giống như người trên trời. Nhưng mà sau khi kinh ngạc vì sự xinh đẹp, anh ta thật sự không có suy nghĩ gì khác.

Trần Ngải Phương thay quần áo xong thì dẫn Cố Di Gia và Bảo Hoa, Bảo Sơn tới đây.

"Đúng rồi đó..."

Có khoai môn nấu gà, khoai tây xào thịt vịt, móng heo kho tàu, thịt khô hầm măng, khoai tây sợi xào chua cay, cải trắng xào, canh xương hầm bí đao... Mỗi phần đều rất nhiều.

*

Doanh trưởng La bị chọc ghẹo đến mức muốn trốn.

Rốt cuộc cũng làm xong món cuối cùng, Trần Ngải Phương gọi Cố Minh Thành lại đây bưng đồ ăn, cô ấy quay về phòng đổi một bộ đồ. Cố Di Gia không bận nên không đổ nhiều mồ hôi, sau đó cô hỗ trợ bưng thức ăn.

"Chị dâu, chị mau ngồi xuống đây đi."

Cố Di Gia dạ một tiếng rồi ngồi trước bếp lò. Thời tiết lúc này đã không nóng như vào tháng bảy, tháng tám nhưng độ ấm trong phòng bếp vẫn rất cao.

"Đúng đúng, em gái cũng lại đây ngồi đi."

Món chính là bánh mì lớn ở nhà ăn và cơm tẻ, ai muốn ăn cơm hay bánh mì đều được.

Ở nhà bọn họ không có quy định đàn ông ngồi ăn cơm ở bàn, phụ nữ phải ăn ở trong bếp, nếu ở đây có người nhà của người khác thì còn có thể làm hai bàn, một bàn cho phụ nữ và một bàn cho đàn ông.

Sức ăn của Cố Di Gia không lớn, lúc mấy người đàn ông còn đang ăn thì cô đã ăn no rồi, sau đó đi ra sân cùng với hai đứa nhỏ lúc này cũng đã ăn no.

Phong Lẫm ngồi đối diện cô, mặc dù anh không cố ý nhìn cô nhưng chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy được. Thấy cô cong cong ánh mắt húp canh, trong lòng anh cũng vui sướng hơn mấy phần.

Cố Di Gia đi tiễn anh, cô nói với anh: "Đoàn trưởng Phong, cảm ơn kẹo của anh nhé, hoan nghênh lần sau anh lại tới."

Mọi người cười gọi, tầm mắt của bọn họ gần như đều đặt trên người Trần Ngải Phương, chủ yếu là vì Cố Di Gia là đồng chí nữ còn độc thân nên không thể quá nhiệt tình với cô để không dọa cô sợ, nhìn cũng có vẻ không tôn trọng.

Hóa ra cô thích ăn canh.

"..."

Bữa cơm này ăn đến khi bầu trời tối đen, mọi người xin phép ra về. Phong Lẫm và Tiểu Vương về cuối cùng, bọn họ ở lại giúp thu dọn bàn ăn và quét dọn vệ sinh.

Tiểu Vương nhìn thấy đoàn trưởng Phong khiêng cái bàn thì kinh sợ, cậu ta vội nói: "Đoàn trưởng Phong, anh không cần làm đâu, để tôi làm được rồi."

Phong Lẫm thấy thế thì nói cậu ta làm đi rồi quan sát sắc trời, chuẩn bị rời khỏi.

Cố Di Gia ngồi xuống theo chị dâu, bên cạnh là hai đứa cháu ngăn cách cô và những người đàn ông này. Cô uống một ngụm canh trước, canh nấu rất ngon nên cô không nhịn được cong cong mí mắt.

Phong Lẫm quay đầu nhìn cô, thấy mặt mày cô gái nhỏ cong cong thật sự rất đáng yêu, trong tim dâng lên một cảm xúc xa lạ, vừa chua xót vừa mềm mại.

Anh định nói gì nhưng cuối cùng không nói nữa, chỉ nhìn cô thật sâu: "Tôi về đây."

Cố Di Gia đứng ngơ ngác ở cửa nhìn theo bóng dáng của anh biến mất dưới đèn đường, lồng ngực nóng lên, cuối cùng cô cũng cảm thấy được ánh mắt vừa rồi của anh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận