Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 724: Dù Tự Làm Mình Bị Thương Cũng Không Hối Hận 1

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành quyết định sẽ đi xem xem tình hình như nào, nhỡ may xảy chuyện gì thì cũng có thể giúp đỡ phần nào.

Cố Minh Thành là đoàn trưởng trung đoàn 3, đồng thời cũng là cộng sự của chính ủy Mã, nếu bây giờ không đến xem thì cũng không được.

Trần Ngải Phương không chỉ là vợ của đoàn trưởng, mà còn là chủ nhiệm của Hội Liên hiệp Phụ nữ, trách nghiệm của cô bao gồm cả việc giữ gìn hòa khí trong gia đình.

"Mẹ ơi, con cũng đi." Bảo Hoa nói to, kéo Nhị Hoa và Tam Hoa đang khóc, nói một cách hợp tình hợp lý: "Con lo cho hai người họ."

Lý do của cô bé cực kỳ chính đáng, sao cô bé có thể bỏ rơi bạn bè của mình của mình vào lúc này được.

Trần Ngải Phương không nói nên lời: "Trẻ con như con đi thì làm được gì? Ở nhà đợi cho mẹ!"

Cố Di Gia cũng đi tới: "Chị dâu, chị em mình đi thôi, em lo cho Đại Hoa quá."

Sau khi biết được Đại Hoa suýt chút nữa bị đánh nát mặt, cô cảm thấy rất hối hận, không nghĩ Đại Hoa lại dùng cách thức bạo lực như vậy để đối phó với bác gái Mã và Mã Xuân Hoa, đáng lẽ sáng nay cô phải ngăn lại mới đúng.

Tuy nhiên, cậu bé vẫn thấy hơi lo lắng. Dù sao thì cậu bé cũng vừa nghe cô út nói rằng, Đại Hoa đã mượn sách của cô giáo để cho cậu bé đọc. Hơn nữa, đây còn là quyển sách phổ biến kiến thức về khoa học mà cậu bé muốn, nên cậu bé cũng đã nhận ơn này.

Đợi hai người họ đi khuất, Cố Di Gia lập tức nói với đoàn trưởng Phong: "Anh Lẫm, anh cứ coi như không thấy gì đi, em lén qua đó xem."

E rằng bên kia đang loạn hết lên, cô ấy không thể để Cố Di Gia với Bảo Hoa qua đó được, nên cô ấy nói với đoàn trưởng Phong: "Cậu trông bọn nó đi, đừng để chúng chạy lung tung."

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành dắt Nhị Hoa, Tam Hoa đi rồi.

Không ngờ rằng, tính tình Mã Xuân Hoa độc ác đến nỗi có thể ra tay tàn nhẫn với một cô bé mười mấy tuổi, nhưng Đại Hoa cũng không biết đường tránh đi.

Hai mắt Bảo Hoa chăm chú nhìn anh bằng vẻ mặt ngây thơ rồi nói: "Dượng út, chú để cháu đi đi, cháu sẽ nghe lời, chỉ đứng ngoài cửa nhìn thôi, không đi vào đâu."

Nhưng cũng phải nói, mỗi lần có chuyện gì xảy ra, Cố Di Gia rất hiếm khi suy tính đến trường hợp xấu nhất, nên cô không thể lường trước được chuyện này.

Phong Lẫm: "Không được!"

Trần Ngải Phương không nói nổi: "Đi nhiều người như vậy để làm gì? Ở nhà đợi hết!"

Cô còn nghĩ rằng cô bé như Đại Hoa, sẽ dùng cách thức tương đối mềm mỏng dịu dàng, cùng lắm là cãi nhau ầm ĩ với Mã Xuân Hoa, sau đó đứng trước mặt chính ủy Mã phơi bày chuyện người nhà họ Mã đối xử không tốt với mẹ con cô bé các thứ.

Người có tiếng nói nhất trong nhà, chị dâu (mẹ) đã nói thế, cho nên Cố Di Gia và Bảo Hoa đành phải ở nhà đợi.

Bảo Hoa bĩu môi, không dám làm nũng với anh giống như với ba mẹ, chán nản vô cùng.

Bị gom chung một chỗ, Bảo Sơn không nói nên lời, cậu bé không định qua đó vì biết bản thân chưa đến tuổi vị thành niên, dù đến cũng không giúp được gì.

Cố Di Gia vẫn chưa hết hy vọng, cô chớp chớp mắt, kéo đoàn trưởng Phong vào phòng.

Sức khỏe vợ anh không được như người bình thường, anh không dám để cô qua đó, nhỡ may bị va trúng thì phải làm sao?

Đoàn trưởng Phong vẫn không dao động: "Không được!"

Bây giờ cũng không còn sớm, nhà nhà đều đang nấu cơm tối cả rồi nên cũng không có mấy người rảnh rỗi, giờ cũng chỉ có mấy người đứng đây hóng chuyện.

Thấy em gái và cô út đều đi cả, Bảo Sơn cũng đi cùng luôn.

"Đại Hoa giờ đã ổn rồi." Một chị dâu khác nói: "Nhưng mà Mã Xuân Hoa với bác gái Mã không muốn đi, bên trong còn đang vì chuyện này mà ầm ĩ đấy."

Bảo Hoa nhảy cẫng lên reo hò, không quan tâm tại sao dượng út không tiếp tục ngăn cản nữa.

Lúc đi vào nhà của chính ủy Mã, họ thấy mấy chị dâu đều đang đứng ở bên ngoài.

Cũng không biết hai người làm gì trong phòng, một lúc sau, đoàn trưởng Phong đi ra, nói: "Chú đi cùng hai người, có điều không thể đến gần mấy người kia quá đâu đấy."

Mấy chị dâu này đều ở gần nhà chính ủy Mã, nên mới có thể dành chút thời gian để ra đây hóng chuyện.

Nhìn thấy họ đến, một chị dâu hỏi: "Gia Gia, sao các em lại đến đây thế?"

Vẻ mặt Cố Di Gia rất lo lắng: "Bọn em lo cho Đại Hoa, không biết bây giờ Đại Hoa ổn không."

Bảo Sơn nghi ngờ nhìn đoàn trưởng Phong, rồi ngó qua cô út, không biết có phải do cậu bé tưởng tượng hay không mà cậu bé thấy môi cô út có hơi sưng đỏ.

Với tính cách của Mã Xuân Hoa và bác gái Mã, làm gì có chuyện chính ủy Mã nói muốn đuổi họ đi mà họ nghe theo?

Cố Di Gia không thấy bất ngờ chút nào, nếu không thế thì anh trai với chị dâu đã không phải đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận