Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 463: Nhìn Đẹp Mà Không Dùng Được 1

Sau khi kết hôn, dường như mọi chuyện đều thay đổi.

Lúc này hai vợ chồng đang đi trên đường, ai chào hỏi bọn họ cũng hiểu hai người là vợ chồng son nên dù cho cả hai có một chút hành động thân mật hơn thì cũng không ai nói gì, ngược lại bọn họ rất rộng lượng.

Một bàn tay của Phong Lẫm xách theo túi nước trái cây, một bàn tay nắm tay Cố Di Gia, anh yên lặng nghe cô nói chuyện liên tục trên suốt quãng đường.

Cô tiên nhỏ này lúc không nói lời nào có vẻ hơi lạnh nhạt nhưng vừa mở miệng đã biến thành bà tám.

Tuy có trái ngược lớn nhưng vậy lại hết sức chân thực. Trong lòng của đoàn trưởng Phong cũng rất thích nghe vợ mình nói chuyện, bản thân anh không thích nói chuyện, vợ anh lại nói nhiều, đúng là bù trừ cho nhau.

Ánh nắng mùa thu hơi ấm áp, bầu trời xanh thẳm cao vời vợi rất thích hợp với việc đi ra ngoài.

Suốt quãng đường, gió thu thổi qua mát mẻ, hai người tắm mình trong ánh nắng mùa thu, tâm tình cũng được thả lỏng.

Lúc cả hai đến nhà sư đoàn trưởng Phương thì tâm trạng đều rất tốt.

Đoàn trưởng Phong nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, anh đâu có hung dữ? Không phải anh vẫn luôn bình tĩnh sao?

Ngoại trừ Quản Tễ, Tống Nguyệt Mai, Quản Hạo Thần, còn có Trang Nghi Giai và doanh trưởng Hứa, hai người ngồi chung một chỗ, hình như đang xem mắt.

Anh chau mày, hơi thở lạnh nhạt, hung dữ lập tức lộ ra ngoài, người yêu cái đẹp như cô ấy cũng không chịu đựng được, Phương Mỹ Di cười xấu hổ rồi nói: "Ha ha, hai người tới rồi à, mau vào nhà đi, dì Quản và mẹ tôi chờ hai người lâu rồi."

Hai người vào cửa xong đã thấy có khá nhiều người ngồi trong phòng khách.

Cặp đôi trai xinh gái đẹp này đúng là bổ mắt, đây chính thuốc bổ mắt đối với người yêu cái đẹp, cô ấy chỉ cảm thấy cặp mắt của mình dùng không đủ.

Doanh trưởng Hứa thấy hai người vào nhà thì vội vàng đứng dậy chào hỏi bằng quân lễ.

Người mở cửa là Phương Mỹ Di.

Cố Di Gia nhìn thấy cảnh này cũng không thể không khâm phục tốc độ phát triển tình cảm của những cặp đôi trong thời đại này.

Phong Lẫm hơi nhíu mày, anh không thể hiểu được cô ấy có ý gì.

Nhìn thấy hai người đứng bên cạnh nhau trước cửa nhà, cô ấy không nhịn được ồ một tiếng.

Cố Di Gia thấy anh hoàn toàn không thể tự hiểu được, cô cũng không biết nói gì nữa.

Quản Tễ và Tống Nguyệt Mai cũng chào bọn họ rồi cười nói: "Hai đứa mau tới đây ngồi, Gia Gia có mệt không? Uống chén trà, ăn chút gì đi."

Cố Di Gia hơi buồn cười, lúc vào cửa cô âm thầm kéo tay áo của đoàn trưởng Phong để nhắc anh đừng hung dữ như thế. Mặc dù Phương Mỹ Di là người yêu cái đẹp nhưng cô ấy cũng xử sự rất đúng mực, là người rất dễ gần.

Cố Di Gia nhẹ nhàng đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh mẹ chồng, cô nhận lấy ly trà từ tay mẹ chồng rồi uống hơn nửa ly mới nói một cách ngọt ngào: "Con cũng đang khát, cảm ơn mẹ."

Cho nên cô và đoàn trưởng Phong quả thật là quá chậm chạp.

Trang Nghi Giai đỏ mặt, nhỏ giọng chào hỏi mọi người.

Thấy cảnh này, đoàn trưởng Phong cảm thấy hơi nghẹn lòng.

"Cái thằng nhóc này, muốn ăn thì tự lột đi, đây là mẹ lột cho Gia Gia." Quản Tễ mắng một câu.

Bà ấy nhỏ giọng hỏi hai người có nghỉ ngơi chưa, cuộc sống sau khi kết hôn như thế nào.

Cố Di Gia cực kỳ hạnh phúc, mặc dù quả quýt rất chua nhưng cô cũng có thể nuốt xuống mà không đổi sắc mặt.

Đoàn trưởng Phong không đổi sắc mặt nhìn sang Cố Di Gia, nhưng mà vợ anh hiện tại không hề để ý tới anh, toàn bộ sự chú ý của cô đều ở trên người mẹ chồng.

Quản Tễ ừ một tiếng, được một cô gái nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn kêu một tiếng "mẹ" làm bà ấy nở gan nở ruột, sau đó bà ấy lại lột một quả quýt.

Anh thật sự không hiểu vợ mình suy nghĩ gì, vì sao cô đối xử với mẹ chồng kỳ lạ như thế, giống như một cô gái nhỏ đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, mẹ anh đút cho cô quả quýt chua mà cô vẫn có thể cảm nhận là ngọt, ăn ngon lành.

Nếu đoàn trưởng Phong là người của thời sau sẽ biết đến sự tồn tại của fan girl, giống như biểu hiện của Cố Di Gia lúc này.

Quản Tễ rất hưởng thụ sự ỷ lại của con dâu út, có lẽ là vì bộ dáng xinh đẹp của cô, lại cực kỳ ngoan ngoãn, phù hợp với hình tượng con gái lý tưởng của bà ấy nên bà ấy không kìm lòng được mà yêu thương cô hơn.

Đoàn trưởng Phong nhìn thấy thì nghĩ quả quýt này ngọt nên cầm một miếng bỏ vào miệng, anh phát hiện quýt rất chua.

"Con nghỉ ngơi rồi ạ, anh Lẫm là người rất tốt, rất săn sóc con ạ." Cố Di Gia nói bằng giọng ngọt ngào như mật, không để ý đến chuyện không nên nói những thứ này trước mặt mẹ chồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận