Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 766: Mua Quạt Điện 6

Trần Ngải Phương cũng không phải là người ham ăn, quở trách: "Không cần phiền phức thế đâu, chị không uống cũng được mà."

Cố Di Gia lập tức bác bỏ: "Chị dâu, phụ nữ mang thai phải bổ sung nhiều sữa, mẹ với em bé mới xinh đẹp được, chị cũng phải uống nhiều hơn."

"Gia Gia nói đúng đấy!" Cố Minh Thành tán thành, chỉ cần tốt với sức khỏe của vợ thì cái gì anh ấy cũng sẵn lòng làm cho cô ấy.

Ngày hôm sau, sáng sớm Cố Minh Thành đến nhà ăn xách một thùng sữa tươi về.

Sau khi Cố Gia Gia tỉnh dậy, mấy đứa nhỏ nghe nói hôm nay cô làm trà sữa nên đã đến trước cửa nhà, cô buồn cười mở cửa cho bọn nó vào.

"Cô út, bọn cháu có ồn ào ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô không ạ?" Bảo Sơn lo lắng hỏi, nói xong chỉ vào Bảo Hoa: "Tất cả tại Bảo Hoa hết, trời còn chưa sáng đã gọi cháu dậy rồi."

Bảo Hoa nói với vẻ hợp tình hợp lý: "Có phải do em đâu? Rõ ràng là cha nói, anh với em phải dậy theo cha để đi tập thể dục! Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, sao có thể không tập thể dục được?"

Tuy đang là nghỉ hè nhưng Cố Minh Thành cũng không cho phép hai đứa nhỏ ngủ nướng, ngày nào cũng dẫn chúng đi tập luyện từ sớm tinh mơ.

Mới sáng sớm đã làm bài tập như này, đúng là khiến người ta tràn trề năng lượng.

Cửa mở rộng nên không ít người nhà chuẩn bị đi làm đều nhìn thấy bọn trẻ, họ cười cười đồng thời cũng rất yên tâm.

Bọn nhỏ vì trà sữa nên mới đến nghe vậy, vẻ mặt cả bọn như sét đánh giữa trời quang.

Bọn trẻ chiếm phòng khách để làm bài tập trên bàn, Bảo Sơn với Đại Hoa cùng chịu trách nhiệm giám sát chúng, nếu ai không biết làm câu nào có thể hỏi Bảo Sơn luôn.

Cố Di Gia cũng chào lại chúng, sau đó nói: "Bảo Hoa, Bảo Sơn, hai cháu cứ đón tiếp các bạn đi nhé, cô đi chạy bộ cái đã."

Sau khi Cố Di Gia ăn sáng xong, nghỉ ngơi một lát thì gọi Đại Hoa lại đây giúp cô nấu trà sữa.

Mấy đứa khác rất lễ phép chào hỏi Cố Di Gia.

So với việc để bọn chúng ra ngoài chạy khắp bạt ngàn núi đồi, hoặc đến mấy chỗ nguy hiểm, thì việc đến nhà Cố Di Gia đương nhiên là tốt hơn nhiều.

Hai anh em đều đồng ý, Bảo Sơn còn nói: "Cô út cứ yên tâm, đúng lúc cháu sẽ cho các bạn làm bài tập trước, ai không làm xong sẽ không được uống trà sữa."

"Chào buổi sáng, dì Gia Gia!"

Cố Di Gia chạy bộ xong thì quay về ăn sáng.

Mấy đứa trẻ khác thấy thế thì không cách nào không yên được, đều ngỏ lời rằng chúng cũng giúp được, so với việc làm bài tập thì chúng muốn phụ nấu trà sữa hơn nhiều.

Cuối cùng, vì để có thể được uống trà sữa nên cả bọn buộc lòng phải quay về nhà mang bài tập hè đến đây, tập trung ở nhà Cố Di Gia làm.

Đại Hoa gọi mấy đứa lớn tuổi lại, còn mấy đứa nhỏ tuổi thì để chúng làm bài tập tiếp, làm không xong thì không được uống trà sữa, làm mấy đứa nó buồn kinh khủng.

Cũng chỉ Cố Di Gia mới có thể khiến chúng không chạy lung tung.

Lần trước Đại Hoa là người nấu nên giờ cô bé cũng xem như là đã có kinh nghiệm.

Một ngày cứ trôi qua như vậy.

Bọn trẻ uống trà sữa xong, chơi thêm một lúc thì cũng sắp đến trưa, mọi người tạm biệt Cố Di Gia rồi dẫn nhau về ăn trưa.

Nửa đêm, khu nhà tập thể trống vắng yên tĩnh.

Trà sữa vừa thơm vừa ngọt, lại còn sánh mịn, mấy đứa trẻ uống cực kỳ cẩn thận, cái miệng nhỏ uống từng hớp một, sợ uống nhanh quá sẽ hết.

Cố Di Gia cũng dắt Bảo Hoa Bảo Sơn đi đưa trà sữa cho anh trai chị dâu rồi tiện thể ăn cơm ở đó luôn.

Sau khi nấu xong, Cố Di Gia gọi mọi người lại đây uống cùng, đồng thời để riêng cho anh trai với chị dâu mỗi người một cốc.

Tối đến, Cố Di Gia tắm rửa sạch sẽ thơm tho ngào ngạt rồi ngồi trên giường đọc sách một lát, gần đến giờ cô nhanh chóng tắt đèn đi ngủ.

Lúc nằm trên giường, bỗng cô cảm thấy hơi nhớ đoàn trưởng Phong.

Lần này đoàn trưởng Phong phải đi hơn nửa tháng, không biết lúc nào anh mới trở về nữa.

Uống hết cốc trà sữa ngọt ngào, mọi người vẫn chưa đã thèm, cũng hiểu rằng Bảo Hoa nói rất đúng, trà sữa đúng là siêu ngon, là loại đồ uống ngon nhất mà họ được uống từ trước đến giờ.

Cố Di Gia đang ngủ, cô bỗng cảm giác như có một cái lò sưởi đang từ từ đến gần cô, ngay sau đó cô đã bị nóng đến mức không chịu được, đầu óc dù chưa tỉnh táo nhưng vẫn vô thức lấy tay đẩy cái lò sưởi kia ra.

Cái lò sưởi kia không những không bị đẩy ra, mà còn làm ra hành động quá trớn hơn là dính sát người cô.

Sau cùng do quá mệt mỏi, hơn nữa cũng không đẩy ra được nên cô chỉ đành mím môi, hơi tủi thân mà ngủ tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận