Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 580: Hình Như Em Béo Lên Rồi... 1

Lần này bệnh của Cố Di Gia kéo tới thế như chẻ tre, chỉ sốt thôi mà đã kéo dài tận hai ngày, mặc dù sau đó cũng chỉ sốt nhẹ nhưng mãi vẫn không tìm được cách hạ sốt.

Không dễ gì mới hết sốt thì lại đến ho, nghẹt mũi, đau họng, đủ các triệu chứng thi nhau kéo đến.

Ngày nào cũng có thể nghe được tiếng cô ho trong phòng, có đôi lúc ho quá dữ dội đến nỗi nên nghe như muốn xé rách cả tim gan, ngay cả hàng xóm nhà bên cạnh còn nghe được.

Mạnh Xuân Yến sang thăm Cố Di Gia thì thấy cô đang khoác áo, vùi người trên giường ho liên tục, gương mặt trắng bệch đáng thương ấy khiến người ta phải lo lắng.

"Gia Gia, sao lại ho dữ thế này, có uống thuốc chưa?"

Cố Di Gia ho đến mức cổ họng khô rát, cô uống một ngụm nước ấm cho thấm giọng rồi mới đáp: "Em uống rồi, chỉ là tác dụng hơi chậm thôi chứ đã đỡ hơn hai ngày trước nhiều lắm rồi."

Tục ngữ nói bệnh đến nhanh như núi lở, bệnh khỏi chậm như kéo tơ, cô như vậy cũng rất bình thường.

Mạnh Xuân Yến cũng biết đạo lý này nhưng khi thấy cô bệnh ra thế này thì thật sự thấy nhói lòng: "Quyên Quyên biết em bị bệnh nên rất muốn đến thăm em, nhưng chị nghĩ con bé đang mang thai, lỡ như đổ bệnh phải uống thuốc thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe nên chị bảo con bé đừng đến."

Vì trước đây Trang Nghi Giai đã từng làm việc ở đây, hoặc là sẽ có lúc mang bản thảo đến nên Cố Di Gia mới quyết định đưa chìa khóa dự phòng nhà mình cho cô ấy luôn, tránh việc trời đông giá rét như thế mà cô còn phải bò xuống giường để mở cửa.

Từ lúc doanh trưởng Hứa nói cho cô ấy biết Cố Di Gia bị bệnh thì cô ấy đã muốn đến đây thăm rồi, nhưng tiếc là cô ấy không phải bác sĩ, Cố Di Gia lo sẽ lây bệnh cho cô ấy nên mới không cho cô ấy đến.

Đợi khi Mạnh Xuân Yến rời khỏi thì Cố Di Gia cũng vừa uống thuốc xong, thuốc vừa có tác dụng thì cô lại thấy buồn ngủ chịu không được, cô rúc người vào trong chăn ngủ một lúc.

Thấy Cố Di Gia tỉnh giấc thì cô ấy nhanh chóng rót cho cô một ly nước ấm, lo lắng nói: "Gia Gia à, hôm nay cô thấy trong người thế nào rồi? Có ổn không? Có cần đến bệnh viện khám thử không?"

Cố Di Gia cảm kích nói: "Không cần làm phiền chị như thế đâu, em có thể tự nấu được mà."

Cố Di Gia cười: "Không cần đâu, tối hôm qua ông Hồ đã đến khám cho tôi rồi, cũng có mang thuốc đến, có lẽ mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi."

Cố Di Gia lập tức nói: "May là có chị dâu ngăn lại, nhất định đừng để cô ấy qua đây, nếu lỡ truyền bệnh cho cô ấy thì không tốt lắm."

Hôm nay mới sáng sớm đoàn trưởng Phong và doanh trại Hứa đã vào thành phố có việc, Trang Nghi Giai làm sao yên tâm để cô một mình được, vì thế đã đến đây chăm sóc cô.

"Phiền hà gì cơ chứ?" Mạnh Xuân Yến vỗ lên tay cô, nói với giọng điệu hờn trách: "Không cần khách sáo với chị làm gì, chúng ta là xóm, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm mà."

Mạnh Xuân Yến nói chuyện với cô thêm một lúc, thấy tinh thần của cô không ổn nữa thì mới nói: "Em ngủ chút đi, có chuyện gì thì cứ bước đến bức tường gọi chị, chị ở bên cạnh có thể nghe được. Nghe nói sáng sớm nay đoàn trưởng Phong đã vào thành phố nên phải muộn lắm mới về, trước khi cậu ấy đi có đến nhờ chị nấu bữa trưa cho em, em muốn ăn gì thì cứ nói với chị nhé."

Hôm nay Trang Nghi Giai vào được nhà đương nhiên cũng là dùng chìa khóa dự phòng mở cửa nên mới không làm ồn đến cô.

Ông Hồ cũng từng nói việc này rất bình thường, bảo họ chú ý hơn là được.

Khi tỉnh giấc thì phát hiện Trang Nghi Giai đã tới.

Trang Nghi Giai không biết những thứ này, sau khi nghe ông Hồ đã khám qua rồi thì không nhắc đến chuyện này nữa mà quay sang hỏi Cố Di Gia muốn ăn gì để mình đi nấu.

Cô ấy thấy lần này Cố Di Gia bệnh rất lâu, có lẽ nên đến bệnh viện khám vẫn hay hơn.

Lần này cô đổ bệnh, không chỉ vì thời tiết thay đổi mà còn do sức đề kháng quá yếu nữa, một khi bệnh vào thì lại triền miên không dứt, cũng lâu khỏi, không thể so được với người bình thường.

"Cô làm được không đấy?" Cố Di Gia nghi ngờ hỏi.

Mặc dù trước đây Trang Nghi Giai cũng từng nấu ăn nhưng đa phần đều chỉ giúp một tay thôi, Cố Di Gia chưa từng thấy cô ấy đứng bếp bao giờ cho nên không thể trách Cố Di Gia nghi ngờ cô ấy được.

Trang Nghi Giai thấy bất bình: "Sao tôi lại không làm được chứ? Ở nhà tôi cũng nấu cơm xào rau mà, nếu như lão Hứa bận thì tôi là người nấu cho anh ấy ăn đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận