Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 831: Tứ Hợp Viện 3

Quản Tễ biết đứa bé trẻ thông minh, bà ấy bèn đưa tay gõ nhẹ đầu cô bé: "Được rồi được rồi, ở đây không có việc của cháu, mau về phòng ngủ đi, ngày mai các cháu cứ việc đi chơi, về phần chú thím út thì không cần cháu lo đâu."

Phong Bắc Thần bĩu môi, nhưng cô bé vẫn phải nghe lời người lớn.

Cô bé đứng dậy: "Vậy được ạ, cháu đi ngủ trước đây ạ."

Sau đó, cô bé chào tạm biệt họ rồi lên lầu đi ngủ.

Chị Điền cũng nấu xong mì bưng ra, chị Điền đặt hai bát mì nóng hổi lên bàn, ân cần nói: "Các em mau đến ăn đi này, ăn xong rồi thì đi nghỉ, trời lạnh như thế này, đi xe cũng là một cực hình."

Quản Tễ gật đầu: "Đúng vậy, ngay cả người khỏe mạnh còn chịu không nổi." Sau đó, bà ấy nói với Cố Di Gia: "Gia Gia, đói rồi phải không con, ăn nhiều một chút nhé."

"Cảm ơn mẹ ạ." Cố Di Gia nói: "Thật ra con cũng không đói lắm, trên tàu có đồ ăn ạ."

"Nhưng đồ ăn thật sự chẳng ra làm sao cả." Quản Tễ lắc đầu: "Làm sao mà ngon như ở nhà được."

Lúc này trời cũng đã khuya rồi, tư lệnh Phong và Quản Tễ dặn dò họ vài câu rồi cũng về phòng nghỉ ngơi.

Tuy nhiên nếu suy nghĩ kỹ thì cũng dễ hiểu, từ nhỏ Phong Lẫm đã không ở bên cạnh cha mẹ anh, quanh năm đều ở trong quân đội, theo như mẹ chồng cô nói thì đã mười năm rồi anh chưa về nhà, trong căn nhà này chắc hẳn không có phòng của anh.

Phong Lẫm nói: "Chị Điền, hầm cho Gia Gia một chén canh vịt, Gia Gia thích uống canh."

Căn phòng không quá lớn nhưng rất đầy đủ tiện nghi, bài trí rất ấm áp, thoạt nhìn đã biết đây không phải là phòng của một người cứng nhắc như Phong Lẫm, hẳn là căn phòng vừa được dọn tạm.

Đợi hai người ăn xong, chị Điền tới dọn bát đĩa nói: "Phòng trên lầu đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, lát nữa tụi em tắm rửa rồi đi ngủ cho khỏe đi."

Anh lấy một bộ đồ ngủ đưa cho Cố Di Gia: "Gia Gia, em đi tắm trước đi."

Mặc dù ở thời đại này mọi người đều rất quý trọng đồ ăn nhưng việc cơm có ngon hay không thì vẫn có thể ăn được, với những người bình thường mà nói thì cơm hộp trên tàu cũng rất ngon, nhưng những người kén ăn một chút thì sẽ cảm thấy nó không ngon.

Hành lý đã được người làm chuyển vào trong phòng, được đặt sát vách tường.

Sau đó chị Điền lại hỏi họ sáng mai muốn ăn gì để chị Điền nấu cho họ.

Cố Di Gia chính là một người kén ăn.

Phong Lẫm dắt Cố Di Gia lên một căn phòng ở trên lầu.

Là một người miền Nam ngày nào cũng phải tắm gội, ba ngày liền không tắm rửa, không lau người quả thật là một điều vô cùng khó chịu.

"Được em, sáng mai chị sẽ dậy sớm đi mua một con vịt về hầm."

Bời vì trời lạnh nên Cố Di Gia cũng không ở trong phòng tắm quá lâu, tắm xong cô lập tức quấn quần áo vào rồi vội vàng đi ra ngoài.

Phong Lẫm mở tủ quần áo ra, anh thấy bên trong có rất nhiều quần áo, tất cả đều được đặt may theo kích cỡ của hai người họ.

Cố Di Gia cũng không phản đối, cô ở trên tàu ba ngày liền rồi, cộng thêm cái thời tiết lạnh lẽo, ngay cả muốn lau người cũng không được, vậy nên đã ba ngày rồi cô không có tắm rửa gì cả.

Cố Di Gia đưa tay lấy chiếc túi trên bàn ở bên cạnh, sắp xếp đồ đạc bên trong rồi lấy chiếc đồng hồ đeo tay ra xem, cô nhận ra bây giờ đã hơn hai giờ sáng rồi.

Cuối cùng cũng có thể ngủ trên một chiếc giường chân chính rồi, không cần phải chen chúc trên chiếc giường ngủ chật chội trên tàu nữa.

Mùi kem dưỡng da rất thơm nhưng cho dù có bôi bao nhiêu lần đi nữa thì Phong Lẫm vẫn không quen cái mùi này.

Phong Lẫm ừ một tiếng, khi Cố Di Gia đang tắm thì anh cũng đã thu dọn xong hành lý, sau đó anh cầm đồ đi tắm. Vợ anh là người thích sạch sẽ, sau khi cưới anh cũng rất chú ý đến vấn đề vệ sinh cá nhân, nếu không anh sẽ không được lên giường.

Cô không vội đi ngủ ngay mà lấy một lọ kem dưỡng da ở trong túi ra, bôi một ít kem dưỡng lên mặt, cô tò mò nhìn quanh căn phòng rồi đưa mắt ra phía cửa sổ, rèm cửa đang mở một nửa, bên ngoài tối om, không nhìn thấy gì cả.

"Anh Lẫm, em tắm xong rồi, anh cũng đi tắm đi."

Đợi Phong Lẫm đi tắm đi ra, cô vẫy tay bảo anh đi qua rồi lấy một ít kem dưỡng bôi cho anh.

Thời tiết quá lạnh, nếu không bôi chút gì lên mặt thì da mặt sẽ nứt nẻ, dù mặt có đẹp đến đâu nhưng nếu không chịu khó dưỡng da thì cũng không biết nó sẽ thành ra như nào nữa.

Đoàn trưởng Phong không thích bôi những thứ này nên Cố Di Gia chỉ có thể đích thân bôi giúp anh.

Cố Di Gia làm tổ ở trên giường, cô cảm thấy cả người có một loại cảm giác thoải mái đến khó tả.

Tuy nhiên trên người cô lại có mùi thơm, mà anh thì lại rất thích mùi thơm đó, lúc nào cũng muốn ôm cô vào lòng, anh vùi mặt vào trong lòng cô, ngửi lấy mùi thơm trên người cô.

Anh chính là người có "tiêu chuẩn kép" như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận