Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 155: Em Gái Bị Đoàn Trưởng Phong Cướp Mất Rồi 1

Tàu hỏa còn chưa tới ga, bầu không khí trong khoang tàu nghiêm trọng đến đáng sợ.

Bảo Hoa nắm chặt tay anh trai, ngoan ngoãn ngồi xuống giường dưới, không lên tiếng, để không làm cha mẹ vốn đã lo lắng lại phải lo lắng hơn. Đôi môi của Bảo Sơn cũng mím chặt lại, hai anh em lo lắng nhìn Cố Di Gia trên giường đối diện.

Cố Di Gia đã rơi vào hôn mê, không có ý thức.

Nhiệt độ cơ thể cô cao đến nỗi dọa người, mặc dù đã uống thuốc nhưng vẫn không hạ nhiệt độ. Tất nhiên, cũng có thể là do thuốc đều đã bị cô nôn gần hết, không nuốt vào nhiều.

Cố Minh Thành dùng hộp cơm bằng nhôm đã được rửa sạch sẽ để đổ đầy nước sạch rồi mang tới, Trần Ngải Phương dùng nước sạch làm ướt khăn mặt và vắt khô, sau đó lau mặt và tay cho Cố Di Gia, mong có thể giúp cô hạ nhiệt độ.

Cô ấy lo lắng hỏi: "Lão Cố, còn bao lâu nữa tàu hỏa mới đến ga?"

Cố Minh Thành chắc nịch nói: "Nửa tiếng nữa."

Lông mày căng chặt của Trần Ngải Phương khẽ buông lỏng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ rừng rực như sắp cháy kia của Cố Di Gia, trái tim lại nâng lên.

Trần Ngải Phương cúi đầu, lí nhí nói với giọng tự trách: "Là em tham lam, em nên từ chối, rõ ràng cả nhà sống ở quê nhà đang rất tốt, không theo quân cũng không sao..."

Anh ấy an ủi: "Thế nhưng Gia Gia đã trưởng thành, em ấy càng ngày càng xinh đẹp, nếu như để mọi người lại quê nhà, anh sợ sẽ lại gặp phải một Khương Tiến Vọng thứ hai, hoặc luôn có một số kẻ ham muốn sắc dục, sẽ bất chấp mọi thứ... Mọi người không ở bên cạnh anh, anh không thể yên tâm được, có lẽ cuối cùng anh sẽ không chịu được mà chuyển nghề rồi trở về..."

Cố Minh Thành lại đi thay nước trong hộp cơm rồi đem tới, nhìn thấy Trần Ngải Phương ngồi xổm ở trước giường, anh ấy nhận ra hốc mắt của cô ấy đã đỏ hoe cùng với vẻ mặt tự trách, anh ấy biết vợ mình đang nghĩ gì. Trái tim anh ấy hơi thắt lại, đưa tay ôm lấy bờ vai cô ấy.

Tâm trạng Cố Minh Thành cũng rất khó chịu, thế nhưng nhìn thấy bộ dạng tự trách của Trần Ngải Phương cũng như sự hoảng loạn và sợ hãi trên mặt hai đứa nhỏ, tất cả đều khiến anh ấy cảm thấy vô cùng đau lòng.

Trên tàu hỏa có bác sĩ, nhưng vào lúc này dù có mời bác sĩ đến cũng vô ích. Nếu không thể uống thuốc thì không thể hạ nhiệt độ và phải đưa người đến bệnh viện mới được. Nhân viên phục vụ trên tàu hỏa biết được ở đây có bệnh nhân nên cũng tới kiểm tra và đưa thuốc hạ sốt cho bọn họ, nhưng thuốc hạ sốt thật sự vô dụng.

Có lẽ sẽ nuối tiếc suốt cả phần đời còn lại.

Trước khi đi, cô ấy đã lường trước được những chuyện sẽ phát sinh trên đường, cũng cố gắng chuẩn bị đầy đủ thuốc men và vật dụng cần thiết để đề phòng. Nhưng khi thật sự thấy cô em chồng bị bệnh, cô ấy mới nhận ra rằng bản thân vẫn suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Vẻ mặt Trần Ngải Phương chợt cứng lại, cắn chặt môi.

Trần Ngải Phương chỉ có thể liên tục dùng khăn sạch làm ướt nó rồi lau trán, cổ, tay và những nơi khác cho Cố Di Gia, muốn dùng phương pháp truyền thống này để làm mát cho cô một chút. Trong lòng cô ấy mong mỏi, tàu hỏa nhanh chóng đến ga, để bọn họ đưa Cố Di Gia đến bệnh viện càng sớm càng tốt.

Bởi vì cô ấy thật sự không ngờ rằng, cô em chồng sẽ ốm nặng đến mức không uống nổi thuốc, tất cả thuốc được uống vào đều nôn ra.

Nếu như Gia Gia xảy ra chuyện gì, cả đời cô ấy cũng không thể tha thứ cho mình. Rõ ràng những năm này, bọn họ vẫn rất tốt, cho dù thỉnh thoảng Gia Gia sẽ đổ bệnh nhưng cũng không nghiêm trọng đến mức không thể uống thuốc như vậy.

Ngay cả Gia Gia cũng sẽ không muốn nhìn thấy anh ấy hy sinh sự nghiệp thân yêu của mình vì bọn họ, nếu không thì Gia Gia đã không quyết định theo quân cùng bọn họ.

"Vợ à, chuyện này cũng không thể trách em, là anh cứ khăng khăng muốn dẫn Gia Gia đi cùng."

Cố Minh Thành nói: Ngải phương, không phải lỗi của em, cũng không phải lỗi của Gia Gia, chỉ cần chúng ta vượt qua được trở ngại này mọi thứ sẽ tốt hơn, sau này cả nhà chúng ta đều sẽ ở bên nhau, sẽ không bị chia cắt nữa." Giọng nói của anh ấy trầm thấp và mạnh mẽ, bộc lộ sức mạnh kiên định.

Đương nhiên cô ấy biết chồng mình yêu thích thân phận quân nhân của bản thân nhiều nhường nào, trân trọng và yêu quân đội nhiều bao nhiêu, nếu vì bọn họ mà anh ấy buộc phải rời khỏi quân đội, chắc chắn anh ấy sẽ không hối hận nhưng nhất định sẽ vô cùng đau buồn.

Sao cô ấy có thể chịu đựng được cơ chứ?

Trái tim hoảng loạn và tự trách của Trần Ngải Phương cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

Cô ấy chạm vào tay Cố Di Gia, bình thường nhiệt độ cơ thể của Gia Gia rất thấp, có lần cô ấy đã từng nghĩ, vào mùa nếu ôm cô ngủ thì sẽ giống như ôm chiếu trúc, vô cùng dễ chịu.

Mà bây giờ, nhiệt độ nóng bỏng kia, chạm vào nóng đến mức cảm thấy muốn phỏng tay, khiến cô ấy thấy khó chịu, sau đó lại không chịu được mà âm thầm cầu nguyện, thậm chí còn thành tâm cầu khẩn thần phật khắp nơi trên bầu trời dù không biết họ có tồn tại hay không, mong họ có thể phù hộ cho Gia Gia sớm khỏe lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận