Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 957: Tới Thủ Đô 2

Không yên tâm vì con trai còn nhỏ tuổi, cũng không yên tâm khi cô em chồng được nuôi như con gái, một nhỏ một yếu như thế này, càng nghĩ càng thấy sao có thể yên tâm nổi cơ chứ?

Nhưng mà...

"Nếu như chúng ta cũng tới thủ đô thì phải tốn rất nhiều tiền!" Trần Ngải Phương kiên nhẫn nói: "Đến lúc đó, chúng ta nghỉ ngơi ở đâu? Ăn ở đâu? Còn phải tìm trường học cho con nữa, những thứ này đều phải tốn tiền."

Vẻ mặt của Bảo Hoa hơi xụ xuống: "Nhưng mà, nhưng mà..."

Cô bé lớn rồi, đã hiểu chuyện. Biết nhà hiện tại chỉ có mình cha đi làm việc. Mẹ vì chăm sóc Nguyên Bảo nên hai năm nay đều ở nhà, không có việc làm, cũng không có thu nhập.

Nếu như tới thủ đô, đến lúc đó nhà họ sẽ chi rất nhiều tiền, áp lực của cha mẹ cũng rất lớn.

Trần Ngải Phương nói tiếp: "Hơn nữa nếu như chúng ta cũng đi theo thì chỉ còn một mình cha của con thôi."

Đây chính là nguyên nhân cô ấy chưa từng muốn đi theo cô em chồng và con trai tới thủ đô.

Mặc dù sau khi anh trai cô bé lên cấp ba thì thời gian gặp cũng ít hơn, nhưng ít ra mỗi tháng có thể gặp được một lần.

Từ nhỏ đến lớn, cô bé quen sống chung với mẹ, với cô út và anh. Họ sắp đi, cô bé không thể quen được, vô thức muốn đi chung.

Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ tới nguyên nhân này.

Càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt cô bé lại rơi.

Cố Minh Thành về đến nhà, giật cả mình khi thấy con gái cưng của mình khóc đến mức như vậy.

Trần Ngải Phương cau mày nói: "Lão Cố, anh nói bậy gì đó? Đừng có dỗ con gái của anh lung tung."

Vất vả lắm hai vợ chồng mới đoàn tụ được vài năm lại phải chia ra. Không chỉ có cô ấy không nỡ, điều này cũng hơi tàn nhẫn đối với chồng. Nếu họ cũng đi thì chỉ còn một mình anh ấy ở lại.

Cố Minh Thành làm sao chịu được khi cô bé khóc như thế, vội vàng dỗ dành: "Đừng khóc nữa, nếu như con không nỡ xa thì kêu mẹ con dẫn mấy đứa tới thủ đô chung đi..."

"Có chuyện gì thế?" Anh ấy đau lòng vô cùng, đi luộc trứng gà lăn mắt cho cô bé, dịu dàng nói: "Sao Bảo Hoa lại khóc? Do không nỡ để anh và cô út đi đúng không?"

Cuối cùng Bảo Hoa không nói muốn theo lên thủ đô nữa, nhưng vẫn rất khó chịu, nước mắt chảy không ngừng, khóc tới mức mắt sưng hết cả lên.

Nếu như cô út và anh học đại học ở thủ đô, ít nhất cũng phải một năm hoặc nửa năm mới gặp được một lần. Thậm chí có thể vì cơ thể của cô út không tốt, không thể ngồi xe lửa thường xuyên, nói không chừng một năm không gặp được một lần.

Cố Minh Thành cười cười: "Anh không nói lung tung." Anh không nói gì nhiều, vỗ đầu con gái: "Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều."

Bảo Hoa mếu máo, gật đầu vô cùng ấm ức: "Con không nỡ xa cô út và anh, sau này không biết bao lâu mới được gặp lại họ."

Bảo Sơn và Bảo Hoa vẫn muốn hỏi rõ, thấy cha rõ ràng không định nói gì, hai người biết điều không hỏi nữa.

Còn chưa nói xong thì tất cả mọi người đều tập trung vào anh ấy.

Bảo Sơn và Bảo Hoa đều kinh ngạc nhìn cha, Tiểu Nguyên Bảo nhìn trái nhìn phải, tràn đầy sự nghi ngờ.

Một lúc lâu sau, Trần Ngải Phương nói: "Anh quyết định xong rồi à?"

"Thủ đô!"

"Nguyên Bảo còn nhỏ, không thể rời xa em được. Bây giờ em cũng không thể nào làm việc được, chi bằng dẫn tụi nhỏ tới thủ đô trông coi họ. Đến khi Nguyên Bảo lớn hơn một chút thì đưa thằng bé tới trường học. Đến lúc đó em cũng có thời gian đi tìm việc làm..."

"Ngải Phương, sang năm chắc là anh sẽ chuyển chỗ công tác."

Trần Ngải Phương yên lặng hồi lâu, nói: "Anh quyết định lúc nào thế?"

Buổi tối, lúc đi ngủ, Cố Minh Thành mới nói thật với Trần Ngải Phương.

Cố Minh Thành gật đầu: "Thật ra thì lúc Bảo Sơn thi đậu đại học thì anh đã bắt đầu suy nghĩ rồi, Gia Gia và Bảo Sơn phải thi đại học ở thủ đô, đến lúc đó chắc chắn bọn em sẽ đi chung..."

Trần Ngải Phương không nói gì nữa: "Em biết rồi."

Cố Minh Thành cười nói: "Anh đã tính chuyện này từ đầu năm rồi, lúc Bảo Sơn và Gia Gia nhận được thư trúng tuyển thì anh hạ quyết tâm ngay. Anh biết em không yên tâm về họ, chi bằng để mọi người đi cùng." Anh ấy nắm tay Trần Ngải Phương: "Em đừng lo về chuyện tiền bạc, chúng ta còn chút tiền gửi ngân hàng mà."

Trần Ngải Phương ngẩn ngơ, vô thức hỏi: "Chuyển đi đâu?"

Cố Minh Thành biết, từ trước đến nay vợ của mình luôn là người có tính độc lập tự chủ, không thể cứ ở nhà mãi được. Bây giờ con còn nhỏ, vì chăm sóc con nên cô ấy không ra ngoài làm việc. Đợi đến khi con lớn hơn thì chắc chắn cô ấy sẽ đi làm.

Bây giờ bên quân đội đúng là không có việc gì tốt, không bằng tới thủ đô lựa chọn được nhiều việc hơn.

Quả thật anh không nỡ xa vợ và con, nhưng bên quân đội bất kể là đi học hay đi làm thì đều không tiện, cơ hội không lớn như ở thủ đô.

Nghe thế, cuối cùng cô ấy cũng hiểu tại sao anh ấy lại nói với con gái kêu cô ấy đưa bọn trẻ tới thủ đô chung.

Hai vợ chồng nói chuyện một hồi, cuối cùng quyết định chi bằng để Trần Ngải Phương đưa bọn trẻ lên thủ đô trước đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận