Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 278: “Mẹ, Con Có Người Yêu Rồi.” 3

Cố Di Gia thấy anh cứ lặng lẽ, nhìn chằm chằm bản thân, dáng vẻ không còn gì để nói, cũng đã nhận thức được hành động lúc nãy của bản thân có hơi to gan, không khỏi có hơi lúng túng rút tay lại.

Cô ho nhẹ một tiếng: "Đúng rồi, báo cáo yêu đương anh đã mang đến rồi nhỉ?"

"Có mang theo."

"Được, đưa em, để em kí tên."

Cố Di Gia rất tò mò báo cáo yêu đương của thời đại này trông như thế nào, nhưng mà ánh sáng xung quanh quá tối, cô nhìn không rõ nên nói: "Thôi đi, qua phòng của em đi."

Phong Lẫm: "..."

Trong bóng mờ, hầu kết của người đàn ông trượt lên xuống, ừm một tiếng vô cùng khẽ.

Cố Di Gia không có chú ý, thản nhiên dẫn người yêu của mình đến phòng.

Cố Di Gia rất tự nhiên mời anh ngồi, sau đó tìm một chiếc bút máy ra.

Cố Di Gia ngồi lên một cái ghế dài khác, dựa vào ánh đèn xem báo cáo yêu đương một cách thích thú.

Đặc biệt là khi nghĩ đến, đây là căn phòng cô gái mình thích ở, cô sẽ ở đây nghỉ ngơi, ngủ, hoặc là ngồi trước bàn đọc sách, viết chữ, vẽ tranh...

Đây là sau khi nguyên chủ lên cấp ba, vì để chúc mừng nên Cố Minh Thành đã mua cho cô, nguyên chủ vô cùng trân trọng, Cố Di Gia đã kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên chủ, hiển nhiên cũng trân trọng nó.

Khi ánh đèn sáng lên, theo bản năng anh nhìn xung quanh, phòng không tính là lớn, rất sạch sẽ gọn gàng, có lẽ là vừa mới chuyển vào không lâu, cho nên đồ đạc không hề nhiều.

Vốn dĩ chữ giống như người, cách nói này quả nhiên rất đúng.

Cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao cũng phải đi tìm chỗ ký tên, về phòng khá là tiện. Thật ra về phòng khách cũng được, nhưng nghĩ đến đám người anh cô và đoàn trưởng Chu đều ở đó, cô cũng ngại để mọi người cùng đọc bản báo cáo yêu đương kia.

Dáng vẻ của cô, giống như đang nhìn món đồ gì đó rất thú vị, khiến Phong Lẫm thấy hơi lạ. Nếu không phải anh rất tin tưởng vào bản thân, thì anh đã tưởng là bản báo cáo yêu đương mà mình viết bị sai.

Ánh mắt của anh nhìn lướt qua, trong đầu đã ghi nhớ từng cảnh từng món đồ trong phòng một cách kỹ càng.

Phong Lẫm đi theo sau cô, một tay để sau lưng, âm thầm siết chặt thành nắm đấm.

Bút máy nhìn có vẻ có hơi cũ rồi, nhưng mà được người chủ trân trọng vô cùng, nên cũng cũng còn khá tốt.

Ngón tay để trên đầu gối của Phong Lẫm hơi động đậy, biểu cảm trên mặt dần dần thả lỏng, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Chỉ tưởng tượng như vậy thôi, đã khiến anh cảm thấy cơ thể có hơi nóng.

Sau đó, Cố Di Gia cầm viết lên, viết tên của bản thân lên trên đó.

Thật ra, Cố Di Gia chỉ tò mò báo cáo yêu đương của thời đại này là như thế nào, nhưng mà vừa nhìn, đã thấy nét chữ cứng cáp, vững vàng lại vừa mạnh mẽ và bay bổng, giống như chủ nhân của nó.

Cố Di Gia cũng không nhịn được bắt đầu thưởng thức, nói với anh: "Chữ của anh đẹp quá."

Nói đến cuối, biểu cảm của anh dịu dàng, đôi mắt vừa sâu thẳm lại dịu dàng.

Phong Lẫm: "..."

"Anh nên đi rồi."

Phong Lẫm nhìn cô kí tên, nói: "Chữ của em cũng rất đẹp."

Cố Di Gia cắn môi cười, nhanh chóng giơ tay nắm lấy tay của anh, khi anh phản ứng kịp, lại rụt về, nhỏ giọng nói: "Em chỉ là muốn chạm vào tay của anh, tay của anh rất ấm."

Chữ của cô được luyện lúc học lớp thư pháp, hiển nhiên cũng không kém, có sự mềm mại, tròn trĩnh của nữ tính, hoàn toàn khác với chữ của anh.

Nhưng mà cô đã lớn rồi, cô không thể thoải mái đi kéo tay của anh cô, vậy nắm tay của người yêu bản thân thì không sao rồi.

Có cái gì có nhiệt độ cơ thể cao hơn những quân nhân trẻ trung và mạnh mẽ?

Có lẽ là cái cơ thể này hơi yếu ớt nên nhiệt độ cơ thể rất thấp. Vậy nên cô khá thích những người nhiệt độ cơ thể cao, cảm thấy trên người bọn họ rất ấm áp.

Cố Di Gia cong mắt: "Vậy hả? Nhưng mà em cảm thấy chữ của anh đẹp hơn đó."

Cố Di Gia ừm một tiếng, đứng dậy một cách chậm rì rì, ra ngoài với anh.

Khi sắp ra khỏi cửa phòng, Cố Di Gia đột nhiên hỏi: "Cái đó... Chúng ta bây giờ xem như là quen nhau rồi, phải không?"

"Đúng vậy!" Giọng nói của Phong Lẫm vô cùng mạnh mẽ.

Thấy gương mặt mong chờ của cô nhìn bản thân, đoàn trường Phong hiếm khi lại lộ vẻ khó hiểu, nói một cách thăm dò: "Chữ của Gia Gia rất đẹp, anh rất thích."

May mà, Phong Lẫm là người kiềm chế, lo lắng nếu như ở đây quá lâu, có thể lão Cố sẽ thấy khó chịu tới gõ cửa, nên đứng dậy.

Nhất thời, hai người đều trở nên yên tĩnh.

Vốn dĩ Cố Di Gia chỉ muốn chọc ghẹo anh, bởi vì biểu cảm của anh lúc nào cũng rất nghiêm túc, quá lạnh lẽo, cho nên muốn nghe lời khen từ chỗ anh. Thế nhưng, cuối cùng bản thân lại là người đỏ mặt, có hơi ngại cụp mắt, đưa bản báo cáo yêu đương qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận