Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 524: Nam Nữ Đều Tơ Tưởng Vợ Mình 3

Ngay vào lúc này Cố Di Gia đã quên mất trong nhà còn một người nữa nên đã kéo lấy đoàn trưởng Phong hỏi không ngừng, sau khi chắc chắn rằng anh không hề bị thương thì mới yên tâm.

Lúc này cô mới nhớ ra Trang Nghi Giai còn ở trong phòng.

Cô quay đầu cười với Trang Nghi Giai: "Nghi Giai, đoàn trưởng Phong về rồi nên tôi phải về nhà trước đây, cô..." Dường như nhớ ra được gì đó, cô quay đầu lại hỏi: "Doanh trưởng Hứa đã về chưa hả anh?"

"Về rồi." Đoàn trưởng Phong trả lời: "Cậu ấy về chung với anh đấy."

Vốn Trang Nghi Giai thấy hai người họ như thế nên đang cảm thấy không thoải mái, nhưng khi nghe được câu này thì đột nhiên ngồi không yên được nữa.

Cô ấy nhanh chóng bước xuống giường mang giày vào, khoác áo ngoài lên: "Vậy tôi đi trước đây, có lẽ lão Hứa đang tìm tôi."

Lúc đến nhà họ Cố thì cô ấy có nói cho hàng xóm biết để đợi khi doanh trưởng Hứa về sẽ nhờ hàng xóm nói lại thay cô là mình đang ở nhà họ Cố, nhưng cô ấy lại sợ doanh trưởng Hứa không gặp được hàng xóm đó nên không biết tin.

Trang Nghi Giai chào hỏi với người nhà họ Cố xong thì vội vội vàng vàng rời khỏi.

Nói xong, còn không đợi hai người họ từ chối thì cô ấy đã nhanh nhẹn chất đầy một đĩa sủi cảo cho họ mang về.

Phong Lẫm chỉ dùng một tay vác đồ, tay còn lại thì nắm lấy tay cô, dặn dò: "Coi chừng trơn."

"Cảm ơn chị dâu, không cần đâu." Đoàn trưởng Phong đáp: "Bây giờ trời vẫn còn sớm, bọn em về nhà ăn là được rồi, không cần làm phiền chị dâu đâu."

Từ lúc cơn bão tuyết ngừng hẳn thì ngày càng nhiều người của khu nhà tập thể ra ngoài dọn dẹp tuyết hai bên đường, trước cửa nhà nào nhà nấy đều có thể thấy một đống tuyết chất cao lên.

"Lão Cố còn đang ở nông trường." Đoàn trưởng Phong nắm lấy tay cô: "Em không cần lo lắng đâu, anh đã hỏi thăm hết rồi, có lẽ tầm ngày mai hoặc ngày kia lão Cố mới về đến."

Cô cười nói: "Ngày mà anh đi tuyết rơi rất nhiều, lúc em đến nhà chị dâu còn ngã vài lần nữa đấy, nhưng lớp tuyết dưới chân cũng rất mềm nên ngã xuống không đau chút nào, chỉ là không thể bò dậy được thôi, may là có chị dâu kéo em lên..."

Cố Di Gia cũng chuẩn bị về nhà với đoàn trưởng Phong.

Cố Di Gia mang đôi giày bằng lông dê, trên người mặc một chiếc khoác da, cổ được quấn một chiếc khăn choàng, trên đầu còn có một chiếc mũ len nữa, cả người đều được trang bị rất đầy đủ, mặc rất nhiều lớp.

Trần Ngải Phương nghe được thông tin chính xác thì trái tim đang treo lơ lửng cũng được thả xuống rồi, cô ấy lên tiếng hỏi: "Hai đứa có muốn ở lại ăn cơm rồi mới về không?"

Lúc ra khỏi cửa, cô gặp được chị dâu thì hỏi: "Anh trai em về chưa ạ?"

Cơn bão tuyết mấy hôm trước đã dừng hẳn, chỉ là đôi lúc cũng còn có tuyết rơi.

Lúc đoàn trưởng Phong nghe cô bị ngã thì tim như thắt chặt lại, sau đó khi nghe thấy cô kể lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng ấy thì lại cảm thấy buồn cười, nếu như không phải đang ở bên ngoài thì rất muốn ôm lấy cô gái này vào lòng, bế cô lên đưa về nhà.

Trần Ngải Phương nói: "Cũng được, chị lấy một ít sủi cảo cho hai đứa mang về, chỉ cần hấp lên là ăn được rồi."

Về đến trước cửa nhà, Cố Di Gia phát hiện tuyết trước cửa nhà mình đã được quét sạch chất ở góc tường.

Nhưng kết quả của việc mặc quá dày chính là đi đường không vững, rất dễ bị sảy chân.

Rõ ràng là một chuyện rất xui xẻo nhưng khi được thốt ra bằng giọng nói dịu dàng của cô thì như thể đây một chuyện rất thú vị.

Cố Di Gia đáp lại một tiếng rồi hỏi: "Chị dâu, là chị quét đống tuyết này ạ? Thật ngại quá, mấy hôm nay em không ở đây, phải làm phiền chị giúp đỡ quét dọn rồi..."

Vừa nói dứt câu thì cô đã thấy hàng xóm mở cửa ra, quả nhiên đã thấy chị dâu Mạnh Xuân Yến đang cầm chổi bước ra, lúc nhìn thấy họ thì cười chào hỏi một tiếng.

Trông nét mặt cậu bé rất buồn bực, không còn nét ngang ngược của trước kia nữa, cậu bé nhanh chóng liếc nhìn hai người Cố Di Gia rồi vùi đầu quét tuyết.

Phong Lẫm nói: "Số tuyết trước cửa nhà không phải anh quét, có lẽ là hàng xóm giúp chúng ta."

"Đoàn trưởng Phong, Gia Gia, hai người về rồi à."

Cô nhìn sang đó rồi hỏi: "Đoàn trưởng Phong à, là anh quét sao?"

"Có gì đâu chứ? Chẳng qua chỉ là quét chút tuyết thôi, không có gì đâu."

Mạnh Xuân Yến nói với họ thêm vài câu rồi quay người vào nhà kêu lên: "Đức Thắng, ra đây dọn tuyết giúp mẹ nào."

Một bé trai mặc bộ áo bông cũ chạy từ trong nhà ra.

"Vậy có lẽ là chị dâu Mạnh." Cố Di Gia khẳng định.

Ánh mắt Cố Di Gia nhìn một vòng quanh người cậu bé nhưng cuối cùng cũng không nói gì, sau đó chào tạm biệt với chị dâu Mạnh rồi bước vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận