Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 228: Kẹo Của Đoàn Trưởng Phong 2

Cố Di Gia sờ sờ đầu của Bảo Hoa, cô không lo lắng đến chuyện kết bạn của cô bé, mặc dù cô cảm thấy Bảo Hoa rất hiền lành ngoan ngoãn nhưng cô bé cũng thừa kế năng lực giao tiếp cực mạnh của chị dâu, chỗ nào cũng có thể quen thuộc được, gần như không có một đứa bé nào cảm thấy ghét cô bé.

Nhị Hoa và Tam Hoa có thể làm cho Bảo Hoa chịu chia sẻ kẹo thì chứng tỏ mấy đứa cũng là những cô bé ngoan.

Hướng đi của Cố Di Gia và Bảo Hoa khác nhau, sau khi ra khỏi cửa thì hai người tách ra. Cố Di Gia rời khỏi khu nhà tập thể, đi về phía cung tiêu xã.

Sắp đến chạng vạng rồi nên người ở cung tiêu xã không đông lắm, những người bình thường đều đi mua đồ ăn ở cung tiêu xã vào buổi sáng, buổi sáng thì đồ ăn tươi mới hơn, vào buổi chiều ở cung tiêu xã luôn luôn vắng vẻ.

Cố Di Gia đi vào cung tiêu xã, cô mua một ít kim chỉ rồi hỏi: "Xin hỏi ở đây có bán sợi len không?"

Người bán hàng ở đây hơi sửng sốt: "Sợi len? Hình như có, cô chờ một chút để tôi đi tìm thử." Nói xong thì cô ấy quay người đi vào trong quầy tìm đồ. Hàng hóa ở cung tiêu xã có rất nhiều chủng loại, có một vài hàng hóa không được trưng bày nên người bán hàng phải tự đi tìm.

Hiện tại đang là giữa tháng chín, mặc dù đã tới trung thu nhưng nắng cuối thu vẫn rất gắt.

Những thứ giống như sợi len sẽ dễ bán vào mùa đông hơn, vào thời điểm này có rất ít người mua sợi len nên bình thường cũng không trưng bày, ngay cả người bán hàng cũng chưa kịp phản ứng lại.

Mua xong sợi len thì Cố Di Gia định mua kẹo.

Cố Di Gia lại hỏi: "Khi nào cửa hàng mới bán kẹo tiếp vậy?"

Biết được có nhiều màu như thế thì Cố Di Gia rất vui vẻ, cô muốn làm cho mỗi người trong nhà một chiếc áo len.

Cố Di Gia sửng sốt, không ngờ lại không đúng lúc như vậy, nhưng nghĩ lại thời đại này đường cực kỳ quý nên cũng có thể hiểu được. Mặc dù cung tiêu xã ở đây có quy mô khá lớn, hàng hóa cũng đầy đủ chủng loại nhưng những người ở xung quanh đều là người nhà quân nhân nên có một số gia đình cũng không thiếu tiền, mua kẹo thoải mái giống như mua đồ ăn vặt, bình thường đường trong cung tiêu xã đều luôn là cung không đủ cầu.

"Màu xám?" Cố Di Gia cảm thấy màu xám hình như chỉ phù hợp với đàn ông, phụ nữ và trẻ em thì nên lấy màu tươi hơn mới đẹp. Vì thế cô hỏi lại: "Khi nào cửa hàng sẽ có sợi len mới để bán, các cô còn có những màu sắc khác không?"

Cố Di Gia rất thất vọng.

Bên quân đội ở tỉnh H, mùa đông ở đây rất lạnh, những thứ như sợi len được bán ở cả cửa hàng bách hóa và cung tiêu xã. Cố Di Gia nghĩ đến mùa đông phương Bắc rất lạnh nên muốn làm sẵn một ít đồ giữ ấm cho mùa đông, chẳng hạn như áo lông gì đó. Cho nên hôm nay cô mới đến mua kim chỉ cũng thuận tiện mua một ít sợi len.

"Tôi không rõ nữa." Thái độ của người bán hàng rất tốt, có thể là nhìn thấy một người đẹp như Cố Di Gia nên giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần, không hề kiêu ngạo: "Đôi khi qua vài ngày là có nhưng cũng có lúc hơn nửa tháng cũng chưa chắc đã có."

Người bán hàng suy nghĩ rồi nói: "Bình thường hàng năm sẽ bắt đầu bán số lượng lớn sợi len vào cuối tháng mười, màu sắc của sợi len cũng có vài loại, màu xám, màu xanh, màu vàng, vàng nhạt và màu đỏ..."

Người bán hàng rất nhanh đã quay lại: "Sợi len còn có một ít nhưng mà chỉ còn màu xám thôi, cô có lấy không?"

"Xin lỗi, kẹo đã bán hết rồi." Người bán hàng nói, không chỉ bán hết kẹo mà còn hết luôn cả đường trắng và đường đỏ.

Giọng nói này rất quen thuộc, Cố Di Gia từ trước đến giờ vẫn luôn mẫn cảm với âm thanh nên đã nhớ kỹ nó từ sớm. Cô quay đầu lại thì thấy người đàn ông đang đứng bên cạnh, anh vẫn mặc bộ quân trang màu xanh rất đặc trưng, dáng cao chân dài, dây lưng thắt chặt khắc họa ra lưng áo gầy nhưng rắn chắc.

Trước kia cô đã từng học đan len, cũng từng làm một ít áo quần bằng len cho búp bê nên hiểu được vài cách đan, đan áo len cũng không có gì khó. Cô mua mấy cuộn len màu xám, cô quyết định sẽ dùng sợi len màu xám để làm một chiếc áo len cho anh cả trước cũng xem như là tập luyện.

Phong Lẫm đang nhìn người bán hàng, từ góc độ của Cố Di Gia có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp, mũi thẳng tắp, có thể nói là độ cong hoàn mỹ làm cho ngũ quan của anh sâu sắc và đẹp hơn những người khác.

Chuyện nhập hàng không phải do người bán hàng quản lý nên cô ấy cũng không thể biết chính xác được.

Cô còn định nói gì thì bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nam trầm thấp lạnh lẽo: "Có rượu không?"

Đương nhiên, khuôn mặt của anh cũng cực kỳ tuấn tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận