Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 501: Bị Cảm 4

Sau khi tan làm, Cố Minh Thành nghĩ em gái còn đang ngủ nên về nhà trước, khi thấy Trần Ngải Phương cũng về, anh ấy bèn nói với vợ mình: "Gia Gia bị ốm rồi."

Trần Ngải Phương cũng lo lắng, cô ấy muốn qua bên kia thăm em chồng ngay lập tức.

Cố Minh Thành nắm tay cô ấy thật chặt: "Em yên tâm, chỉ là bị cảm nhẹ thôi."

"Thật sao?" Trần Ngải Phương hỏi lại.

"Thật mà."

Trần Ngải Phương vẫn lo lắng, cô ấy nói: "Chúng ta ăn cơm xong rồi qua đó thăm em ấy."

Cố Minh Thành biết rằng nếu Trần Ngải Phương không qua thăm thì sẽ không an lòng, vì thế anh ấy cũng không từ chối, đúng lúc anh cũng muốn qua thăm em gái: "Đi thôi, chúng ta cùng sang đó."

Khi hai đứa nhóc trở về nhà, bọn chúng biết cô út ốm nên muốn đi thăm cô.

Cố Minh Thành muốn bịt miệng cô bé lại, bây giờ con gái lại không giống tri kỷ của anh ấy chút nào.

Hai cha con vừa nghe thấy thế thì cần mẫn hái rau, Bảo Sơn không biết nói gì hơn nên xắn tay áo hái cùng bọn họ.

Khi thấy Trần Ngải Phương nhìn mình, Cố Minh Thành nói ngay: "Cha không có nói như thế, Bảo Hoa à, chắc con nghe lầm rồi đó."

"Hái nhiều vào, chút nữa em muốn mang qua cho Gia Gia và Phong Lẫm một ít."

Trần Ngải Phương thẳng thừng từ chối: "Ấm gì mà ấm? Con còn bé như thế, lỡ lây bệnh cảm cho con thì phải làm sao?"

Sau khi tỉnh lại, tâm trạng của cô không tốt lắm, càng ngủ càng mệt, cho đến khi uống hết một ly nước ấm, sau đó được đoàn trưởng Phong dỗ dành một lúc mới tỉnh táo trở lại.

"Thăm gì mà thăm!" Trần Ngải Phương vỗ nhẹ vào mông con gái: "Bây giờ vào làm bài tập, làm xong thì đi đọc sách ngoại khóa, con không cần đi, con là con nít thì đi làm gì chứ?"

*

Bảo Hoa tự vỗ ngực: "Con không sợ, cha nói con khỏe như trâu, con sẽ không dễ ốm như vậy đâu ạ."

Bảo Hoa nói: "Con có thể làm lò sưởi cho cô út để cô út ôm ấm người, cơ thể con ấm lắm."

Cuối cùng thì hai cha con bị phạt hái rau.

Khuôn mặt căng thẳng của người đàn ông giãn ra đôi chút, anh sờ đầu cô: "Mẹ đang nấu cơm, em muốn ra ngoài một lát không?"

"Con không có nghe lầm, rõ ràng là cha nói vậy mà, hai ngày trước cha ôm con lên rồi còn nói con ngày càng nặng, nặng như con bê vậy..."

"Mẹ nấu cơm ạ?" Cố Di Gia trừng mắt: "Mẹ biết nấu cơm sao?"

Ở bên kia, Cố Di Gia ngủ cả ngày, ngủ đến nỗi xương cốt trở nên mềm nhũn.

Cô che miệng ho khan mấy tiếng rồi nói: "Cổ họng của em không còn đau như trước nữa."

Đoàn trưởng Phong đắc chí: "Có gió lớn ở bên ngoài."

"Đoàn trưởng Phong, bây giờ còn chưa vào đông đúng không?"

Bà ấy vớt mì đã được luộc chín, khi thấy Cố Di Gia thì cười đáp: "Gia Gia tỉnh rồi à, con đợi một chút nữa là có thể ăn rồi."

Thấy cô cảm thấy hứng thú thì đoàn trưởng Phong bèn tìm quần áo cho cô mặc, anh âm thầm lắc đầu trong lòng, anh cũng không biết vợ anh nghĩ thế nào mà cảm thấy hứng thú về chuyện mẹ nấu cơm.

Nhà bọn họ không thiếu trứng, bình thường khi lên trấn trên chỉ cần nhìn thấy nông dân bán trứng trên đường thì đều mua, hoặc đến trang trại nuôi gà của bộ đội mua một ít.

"Mẹ cũng biết nấu một chút, chẳng hạn như nấu mì hay mấy món gì khác."

Cuối cùng cô ăn hết canh nhưng không ăn hết mì.

Phong Lẫm lo rằng cô không muốn ăn nên đã hâm lại nước canh còn dư của ngày hôm qua, sau đó cho vào mì để cô ăn nhiều hơn.

Trang trại nuôi gà có giới hạn số gà được mua nhưng không giới hạn số trứng, muốn bao nhiêu thì mua bấy nhiêu.

Cố Di Gia nhận lấy và mặc quần áo anh đưa đến, cuối cùng cô nhận ra anh còn cầm đến một chiếc khăn quàng cổ, điều đó khiến cô cảm thấy hơi bối rối.

Cố Di Gia hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có cần con hỗ trợ gì không ạ?"

"Không cần đâu, con ra ngoài ngồi đi, mẹ nấu mì được mà."

Quản Tễ nấu mì rất đơn giản, chỉ có nước mì, một ít rau xanh và thêm một quả trứng.

Người nào nhìn thấy phong cách ăn mặc của cô bây giờ còn tưởng là trời đã vào đông rồi đấy.

Khi đi đến phòng bếp, hai người nhìn thấy Quản Tễ đang nấu mì.

Chẳng qua nhìn dáng vẻ không thể nghi ngờ của anh, cô lười cãi nhau với anh vì mấy việc vặt vãnh nên đành theo anh ra khỏi phòng.

Gió có lớn như nào cũng chưa đến nỗi phải mặc như thế này mà?

Quản Tễ nói: "Gia Gia, con ăn nhiều một chút, lát nữa con còn phải uống thuốc đó, phải ăn no thì mới có thể uống thuốc được."

Cố Di Gia nghe lời mẹ chồng, cô miễn cưỡng ăn thêm mấy đũa mì, khi đã lưng bụng, cô cũng không ăn thêm nữa để đỡ bị nôn ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận