Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1033: Xử Bắn 7

Chú Vinh cũng xót thương cô, nấu cho cô không ít món ngon, Cố Di Gia suýt thì chướng cả bụng.

Chiều tối tan học trở về nhà, Cố Di Gia không ngờ mẹ chồng cũng tới.

Quản Tễ kéo tay cô kiểm tra, thấy cô không sao cũng yên tâm: "Mẹ nghe Phong Lẫm kể rồi, bọn khốn nạn kia thật đáng ghét, thế mà dám ở thủ đô làm ra chuyện này, việc này tuyệt đối không bỏ qua."

Nhất định là không bỏ qua, tư lệnh Phong biết được tin này, không chỉ phẫn nộ còn lập tức ra lệnh, bắt buộc phải bắt được hết tội phạm trốn trại.

Ngày đó công an chỉ bắt được vài kẻ, còn là doanh trưởng Hứa bắt được, những kẻ tội phạm khác đều chạy trước rồi, Khương Tiến Vọng cũng chưa bắt được lại.

Nhưng tư lệnh Phong ra tử lệnh, các trạm xe đều có công an trông coi, bọn đừng hòng trốn thoát khỏi thủ đô.

Chỉ cần người còn ở thủ đô, nhất định sẽ không để bọn ung dung ngoài vòng pháp luật.

Qua vài ngày sau, bên phía công an lại có tin tức đến, nghe nói đã bắt được Khương Tiến Vọng và các đồng bọn khác về quy án.

Chính vì thế anh ta quyết định đến thủ đô, giết chết Cố Di Gia rồi tính tiếp.

Khương Tiến Vọng cũng không ngờ được rằng Cố Minh Nguyệt, người đáng lẽ nên hận Cố Di Gia giống bọn họ lại đi báo tin tức, anh ta tính sai rồi.

Khi Khương Tiến Vọng quay về lấy tiền, vô tình nghe được chuyện Cố Di Gia thi đỗ đại học thủ đô.

Nếu Cố Minh Nguyệt không đưa tin qua, có lẽ kế hoạch của bọn hắn rất dễ dàng đã đạt được.

Khương Tiến Vọng đưa bọn chúng đi về phía nam, về tới huyện Nam Hoài.

Điểm này Cố Di Gia đồng tình, cô chỉ là từng suy đoán thôi. Sau khi biết được bản thân xuyên vào sách, cô luôn suy luận sự phát triển của câu chuyện, biết được nguyên chủ đã chết, người thương xót em gái như Cố Minh Thành chắc chắn sẽ không chịu để yên, nhà họ Khương nhất định sẽ xảy ra chuyện.

"Bọn hắn tổng cộng có bảy người." Phong Lẫm nói với cô: "Những kẻ này đều là phạm tội, bị đưa đi nông trại Tây Bắc lao động cải tạo. Mùa đông năm ngoái, Tây Bắc gánh chịu thiên tai nặng nề, rất nhiều nơi bị tuyết lớn bao phủ, bảy tên này liền nhân lúc nông trại chịu thiên tai, không có người trông coi, làm thương những người trong nông trại rồi trốn ra ngoài..."

Cố Di Gia nghe xong, chỉ cảm thấy phi lý: "Anh ta còn cho rằng là lỗi của em? Có vấn đề hả? Cũng đâu có phải em bảo nhà họ Khương đi làm chuyện phạm pháp."

Cũng chẳng có việc gì khác ngoài việc là tới lấy số tiền mà khi trước nhà họ Khương giấu đi. Số tiền này cũng là mẹ của Khương Tiến Vọng tham nhũng mà có, lén lút giấu đi, chỉ nói cho một mình anh ta, vẫn chưa hề bị công an tìm thấy.

Những kẻ này đều là tội phạm không còn có tương lai, dưới sự đứng đầu của Khương Tiến Vọng mà tụ họp lại. Bọn hắn vốn dĩ không hề muốn đến thủ đô mà là muốn chọn nơi nào đó ẩn nấp, đợi cơ hội tới.

Những kẻ đó đều chịu ơn của anh ta, cộng thêm với số tiền trong tay anh, đương nhiên là sẽ nghe lời, coi anh như đại ca, sau khi biết được mối thù của anh, quyết định giúp anh ta báo thù, một chuyến này cùng với Khương Tiến Vọng chạy về phía nam ẩn núp.

Cố Di Gia lại hỏi kết cục của mấy người Khương Tiến Vọng, sau biết được bọn hắn đều bị xử bắn, ngay lập tức liền yên tâm.

Khương Tiến Vọng chắc chắn là hận Cố Di Gia, anh ta không may mắn, nhà họ Khương cũng không may mắn bắt đầu từ khi Cố Di Gia tống anh ta vào đồn công an. Những năm này, anh ta ở Tây Bắc khổ sở vùng vẫy, cô lại thoải mái mà kết hôn, thi đỗ đại học, làm sao mà có thể nhẫn nhịn được?

So với việc để bọn hắn sống sót, vẫn là sự trừng phạt của pháp luật khiến con người yên tâm.

Phong Lẫm vỗ vỗ lưng cô, bảo cô đừng quá tức giận: "Kể cả khi đó không có em, phía trên cũng sẽ tra rõ nhà họ Khương."

Càng không cần nhắc tới chuyện khi đó Phong Lẫm xuống phía nam cũng chính là điều tra thế lực của nhà họ Khương tại huyện thành, nhất định sẽ dính dáng đến nhà họ Khương, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Cố Di Gia ngẩng đầu nhìn thấy anh, nụ cười trên khuôn mặt xán lạn long lanh, chào tạm biệt với bạn bè xung quanh, chạy nhanh về hướng anh.

Cố Di Gia đứng dưới bóng cây trong trường, xung quanh đều là bạn bè, mọi người nhiệt tình bàn bạc về việc nghỉ hè phải làm gì, Cố Di Gia đứng trong nhóm người mỉm cười lắng nghe.

Trước ngày nghỉ một hôm, Phong Lẫm tới trường đón Cố Di Gia.

Nghe nói chuyện cậu ta làm ở quê lộ ra ngoài, bị nhà trường đuổi học, bây giờ vẫn đang ngồi trong tù.

Phong Lẫm phía xa xa nhìn nhóm người nam nữ trạc tuổi nhau này, ánh mặt trời từ trên những ngọn cây rơi lên người anh, giống như một gốc thông đứng chắn gió, gió tuyết không thể tới gần.

Cho tới tận khi học kỳ kết thúc, nghỉ hè sắp tới, mọi người cũng không thấy Lý Minh Chí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận