Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 237: “Đây Là Bạn Của Cô À?” 3

"Em có thể học." Cố Di Gia nói: "Sau khi em học được, em sẽ tự mình đến bệnh viện mà không cần mọi người phải đi cùng."

"Việc đó đợi đến khi nào em học được thì nói tiếp." Cố Minh Thành đè ép tất cả lời nói của cô xuống: "Ngày mai để chị dâu em đưa đi."

Cố Di Gia đành nói: "Cũng được ạ, chờ đến khi em biết đi xe đạp, thì lần sau mọi người cũng không phải đưa em đi nữa."

Hai vợ chồng Cố Minh Thành nhìn cô rồi không nói gì.

Cô có thể đi xe đạp đến bệnh viện được hay không, còn phụ thuộc vào tình trạng sức khỏe và cô có học đi xe đạp được không đã. Hiện tại, việc điều trị mới chỉ qua một đợt trị liệu, tức là trong nửa tháng sức khỏe của cô thế nào còn chưa rõ. Theo như bác sĩ Hồ nói, việc điều trị cho cơ thể này là một quá trình khá dài nên bọn họ cần chuẩn bị sẵn tâm lý.

*

Ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng, Trần Ngải Phương chở Cố Di Gia đến bệnh viện. Vẫn là căn phòng đó, vẫn là gương mặt hiền hậu của vị bác sĩ già đó.

Cố Di Gia duỗi bàn tay ra, để ông ấy bắt mạch cho, Trần Ngải Phương yên lặng ngồi ở một bên, cô ấy vô thức nín thở, sợ quấy rầy bác sĩ.

Cơ thể của bản thân nên Cố Di Gia rất hiểu, cô cảm nhận rõ ràng số lần tỉnh dậy ho vào ban đêm ít đi rất nhiều. Ngay cả khi tỉnh dậy ho, cô cũng không thấy khó chịu hay có cảm giác toàn bộ khoang ngực dường như muốn nổ tung như trước nữa.

Cố Di Gia mỉm cười áy náy với chị dâu rồi nói: "Em cũng chưa chắc chắn lắm, cho nên mới không nói cho mọi người biết."

Ông ấy kiên nhẫn nói về một số việc cần phải chú ý, Trần Ngải Phương nghiêm túc lắng nghe.

Những điều này Cố Di Gia chưa từng nói với bọn họ, bọn họ còn tưởng rằng cô vẫn như trước đây, cần phải từ từ điều trị mới có hiệu quả, không ngờ mới đó mà đã có hiệu quả rồi.

Nhưng ông Hồ không hề để bụng, cả đời này ông ấy đã gặp không ít người nhà của các bệnh nhân khác nhau, cho nên cũng đã quen với điều này.

Ông Hồ nghe vậy mỉm cười và nói cho bọn họ một số thay đổi cũng như những điều cần chú ý.

Sau khi ông Hồ bắt mạch xong, bắt đầu viết đơn thuốc và nói: "Cơ thể cô bé vẫn rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé."

"Không sao đâu." Trần Ngải Phương nói, cô ấy đâu để ý những chuyện này, chỉ sợ cô gái nhỏ nhà mình cũng không chắc chắn lắm, đồng thời sợ bản thân nhầm lẫn rồi khiến bọn họ mừng hụt.

Ông ấy cười nói: "Mỗi khi chuyển mùa, nhiệt độ không khí thay đổi đột ngột, người yếu quả thực rất dễ bị bệnh, việc này không thể tránh khỏi, chỉ có thể chú ý nhiều hơn về mọi phương diện."

Trần Ngải Phương có chút lo lắng hỏi: "Bác sĩ, khi nào sức khỏe của Gia Gia mới tốt hơn?" Sợ đối phương nghĩ rằng mình đang chất vấn ông ấy, cô ấy vội vàng nói: "Ý, ý của tôi là, chẳng mấy nữa sẽ đổi mùa, mà mỗi khi đổi mùa, Gia Gia lại bị một trận bệnh nặng hơn, phải nằm trên giường nửa tháng, tôi rất lo lắng..."

Trần Ngải Phương ngạc nhiên nhìn cô.

Nghe vậy, Trần Ngải Phương bỗng thấy hoảng hốt nhưng vẫn rất cảm kích ông ấy.

Đến khi ông Hồ viết xong đơn thuốc, Cố Di Gia mới mở miệng nói: "Bác sĩ Hồ, uống thuốc được nửa tháng, thật ra cháu cảm thấy rõ được rằng ban đêm khi ngủ cháu không còn cảm thấy tức ngực như trước nữa, tần suất ho khan cũng ít đi."

Sau khi kiểm tra xong, Trần Ngải Phương đi nộp tiền lấy thuốc, bảo Cố Di Gia ngồi nghỉ đợi cô ấy trên ghế dưới gốc cây ngân hạnh trước bệnh viện, không cần đi theo cô ấy.

Cố Di Gia vẫn hiểu những điều này.

"Bên trong cơ thể của cô bé bị tổn thương nghiêm trọng, tương đối yếu ớt, vì vậy lúc đầu uống thuốc sẽ có tác dụng rất tốt, nhưng về sau hiệu quả sẽ không còn rõ ràng như vậy nữa."

Hứa Chí Hoa thấy cô nhớ ra mình thì vui mừng đến mức suýt thì nhảy cẫng lên, cả người đều tràn đầy vui sướng và phấn khích, cậu ấy bước lại gần cô mấy bước nhưng lại sợ khiến cô cảm thấy đường đột, cho nên đã duy trì khoảng cách mấy bước chân.

Người kia thấy cô nhìn qua, đi tới với vẻ mặt đầy ngạc nhiên: "Đồng chí, thật sự là cô! Ơ kìa! Là tôi, chúng ta từng gặp nhau trên tàu hỏa, tôi tên là Hứa Chí Hoa..."

Cố Di Gia nhìn sang hướng có giọng nói đó thì thấy một người đàn ông trông có chút quen thuộc cách đó không xa, ngoại hình trắng trẻo sạch sẽ, ngũ quan tuấn tú, giống như một dòng sông xanh êm ả.

Đây là con đường dẫn đến cổng bệnh viện, thường xuyên có người đi qua, Cố Di Gia cũng không để ý. Cho đến khi có một giọng nói ngập ngừng vang lên: "Vị đồng chí này? Xin hỏi..."

Cố Di Gia cuối cùng cũng nhớ ra: "Là anh!"

Cố Di Gia rất nghe lời, cô ngồi ở đó nhìn lá cây rơi từ trên cây xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận