Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 173: Có Thực Sự Rước Được Vợ Về Không 3

Sau khi Phong Lẫm đưa bữa tối cho họ thì rời đi không ở lại lâu. Cố Minh Thành gọi hai đứa trẻ đến ăn tối, rồi gắp cho Trần Ngải Phương một ít đồ ăn, anh ấy nói: "Không ngờ tối nay lại có thịt kho. Thịt kho của quân đội bọn anh ngon lắm đó, cả nhà ăn thử đi."

Trần Ngải Phương cắn một miếng, lập tức bị mê hoặc bởi mùi thơm của thịt, béo nhưng không ngậy, mềm mọng lại thơm, ăn với cơm rất hợp.

Hai đứa bé cũng ăn đến nỗi miệng dính đầy mỡ, hào hứng nói: "Cha ơi, thịt kho ngon quá."

Cố Minh Thành cười nói: "Ăn ngon không? Ở nhà ăn, món thịt kho này không có thường xuyên. Mỗi lần cha về muộn một chút là không còn, chắc chắn Phong Lẫm đã nhờ người giữ lại cho chúng ta."

"Chú Phong đúng là người tốt!" Bảo Hoa vừa ăn thịt vừa nói, ai cho cô bé thịt cũng là người tốt hết.

Bảo Sơn nhịn không được nói: "Sau này đừng để người ta bắt cóc em chỉ vì một miếng thịt."

"Không có đâu!" Bảo Hoa lớn tiếng nói: "Em chỉ ăn thịt của người quen cho, không ăn thịt người lạ cho đâu. Đây là cô út dạy em, em rất có nguyên tắc đó!"

Cố Minh Thành nghe vậy thì bật cười, vui vẻ nói: "Được rồi, Bảo Hoa của chúng ta rất giỏi, cô út dạy con rất đúng!"

"Nhà chúng ta thật sự có điện sao?"

Trần Ngải Phương mắng: "Đừng nghịch, cẩn thận công tắc bị hỏng." Sau đó cô ấy nói với Cố Minh Thành: "Em nghe nói tiền điện rất đắt, chúng ta nên tiết kiệm một chút đi."

Sau khi ăn uống xong, dọn dẹp một lúc, cuối cùng bầu trời bên ngoài cũng tối sầm.

Hai đứa trẻ rất vui vẻ, tò mò bật công tắc lên.

Trần Ngải Phương nhìn ba cha con hạnh phúc thì chợt cảm thấy hơi bất lực.

Trần Ngải Phương vào phòng kiểm tra Cố Di Gia thì phát hiện cô vẫn đang ngủ, tư thế ngủ không thay đổi, vẫn nằm giống như lúc cô ấy rời đi, không hề dịch chuyển. Tất nhiên, cũng có thể là do cô đã ngủ quá sâu.

Bảo Sơn khịt mũi: "Cha ơi, cha đừng lúc nào cũng khen ngợi Bảo Hoa, em ấy sẽ rất kiêu ngạo đấy ạ."

Nói xong, cô ấy giục hai đứa trẻ đi tắm, cùng lúc đó cô ấy cũng vào bếp dọn dẹp lại. Trong bếp có bột gạo và thức ăn phải cất đi, miếng thịt ướp với chút muối rồi đun với nước, ngày mai dùng để nấu cháo.

Mặc dù đoàn trưởng Phong quả thực là một người tốt, còn có tình đồng đội rất tốt với lão Cố, nhưng lão Cố chưa bao giờ nghĩ đến việc đoàn trưởng Phong thực sự có ý đồ riêng? Cô ấy quá lo lắng, hay do lão Cố bị mờ mắt rồi?

"Không sao đâu, cha cũng khen Bảo Sơn của chúng ta mà." Cố Minh Thành không thiên vị ai hơn ai, anh ấy xoa đầu con trai. Bảo Sơn cười vui vẻ, hai cha con tiếp tục vui vẻ trộn cơm với nước thịt kho, ăn rất ngon miệng.

Cố Minh Thành cười nói: "Năm ngoái quân đội đã được kết nối điện, các con tới đây vừa lúc được dùng đèn điện."

Lúc trước Trần Ngải Phương rất sợ, cũng may khi đưa tay lại gần mũi cô thì biết cô vẫn còn thở, dần dần cô ấy đã quen với việc này.

Cố Minh Thành bật đèn lên. Khi đèn bật sáng, hai đứa trẻ hét lên, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên.

Trước tiên Trần Ngải Phương sờ lên trán Cố Di Gia, không sốt, sau đó sờ vào tay của cô, ấm áp mát lạnh, gần như giống như thường ngày. Ngay khi cô ấy định kéo chăn cho Cố Di Gia, đột nhiên cô cau mày bắt đầu ho. Nhìn thấy cô cong người lại ho, tim Trần Ngải Phương đập thình thịch, vỗ nhẹ vào lưng cô gọi: "Gia Gia?"

Hai đứa trẻ tắm rửa xong, Cố Minh Thành đã đưa chúng đi nghỉ ngơi.

Sức khỏe Cố Di Gia không tốt, từ nhỏ tới giờ, mỗi khi ngủ say ý thức sẽ càng lâm vào trạng thái ngủ sâu, cô sẽ giữ nguyên tư thế, cơ thể không nhúc nhích, giống như một người chết.

Khi cô ấy quay lại, còn có Cố Minh Thành đi theo.

"Không ăn sao được chứ? Gần như cả ngày em đều chưa ăn gì, bây giờ ngủ tiếp, đến ngày mai mới ăn thì cơ thể nào mà chịu được? Em còn phải uống thuốc nữa, ăn chút cháo lót dạ rồi uống thuốc nhé."

Cố Di Gia mơ mơ màng màng một lúc lâu, sau đó yếu ớt nói: "Chị dâu, em không muốn ăn..."

"Gia Gia, em có đói không? Ngồi dậy ăn chút gì đó rồi hẵng ngủ tiếp nhé." Trần Ngải Phương vừa nói vừa đỡ cô dậy.

Trần Ngải Phương nói rồi lấy một cái gối đặt sau lưng cô, sau đó đi ra ngoài lấy cháo.

Cố Di Gia ho rất dữ dội đến cuối cùng khó khăn lắm mới ngừng ho được, cô tỉnh dậy: "Chị dâu..."

Cố Minh Thành ngồi bên cạnh nhìn vợ đút cháo cho em gái, vẻ mặt anh ấy phức tạp, xem ra em gái không thích anh ấy đút cháo cho, vợ anh ấy đút cháo thì cô vẫn ăn. Cũng may Trần Ngải Phương không biết, nếu cô ấy biết anh ấy còn quan tâm đến những điều nhỏ này, chắc chắn sẽ cười mắng anh mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận