Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 308: Son Môi 1

Cố Di Gia cũng không chú ý tới bà cụ Tiền bị làm sao lắm.

Bây giờ cô bề bộn nhiều việc, phải bận rộn đi may quần áo kiếm tiền, còn phải đan áo cho người trong nhà nữa. Hơn nữa cô cũng muốn đan xong áo trước khi tuyết rơi để được mặc áo len.

Chớp mắt đã tới ngày nghỉ.

Buổi tối trước ngày nghỉ, Trần Ngải Phương đã nói: "Em với chủ nhiệm Tống đã hẹn nhau, ngày mai đến nhà bọn họ ăn cơm chiều, khoảng ba giờ chiều là chúng ta qua đó."

Cố Minh Thành gật đầu rồi bàn bạc với vợ mình xem mang quà gì qua đó.

Lần đầu tiên cả nhà bọn họ tới làm khách nên cũng không thể keo kiệt quá, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Cố Di Gia đi gặp trưởng bối, không thể quá thất lễ.

Những với tính cách của vợ chồng sư đoàn trưởng Phương, quà cáp gì đó cũng không thể quá dày, để tránh bọn họ lại không nhận quà, còn có thể bị người ta nói là hối lộ lãnh đạo, cho nên phải chú ý.

Những điều này không phải Cố Di Gia không biết, cô im lặng lắng nghe anh trai và chị dâu sắp xếp, cô chỉ cần đi theo bọn họ đến đó là được.

Bảo Hoa đang ăn kẹo quay đầu phản kháng nói: "Mẹ, con không phải cô nhóc nghịch ngợm!"

Trần Ngải Phương cười, đưa tay qua đến nhéo khuôn mặt của cô bé: "Một ngày một viên còn không nhiều? Lúc mẹ giống như con còn chưa biết kẹo trông thế nào, mãi đến sau khi kết hôn với cha của con, mẹ mới được ăn kẹo đấy."

Cố Minh Thành khó chịu nhìn bóng dáng em gái vui vẻ đi ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể thì thầm với vợ mình: "Trước đây Gia Gia rất ngoan, chưa bao giờ tùy ý ra cửa, em ấy luôn ở nhà với chúng ta..."

"Không đâu ạ!" Bảo Hoa quệt mồm: "Răng của con rõ ràng còn rất khỏe, con cũng không ăn nhiều kẹo, một ngày con chỉ ăn có một viên thôi."

Trần Ngải Phương cười tít mắt nói: "Đi đi, bên ngoài hơi lạnh, mặc nhiều quần áo vào, đừng đi quá xa nhé."

Nghe vậy, không nói Trần Ngải Phương đang phì cười, mà đến cả Bảo Sơn cũng cạn lời với cô bé luôn.

Sau khi cơm nước xong, cô nói với anh trai và chị dâu: "Anh cả, chị dâu, em đi ra ngoài một chút cho tiêu cơm đây ạ."

Bảo Hoa mở trừng hai mắt: "Mẹ, sao mẹ đáng thương vậy?"

Cố Di Gia cười đáp lại, sau đó vui vẻ trở về phòng cầm một chiếc áo khoác theo, rồi giống như con bươm bướm nhẹ nhàng ra cửa.

Cố Minh Thành: "..." Em gái, mục đích của em đừng có lộ liễu như vậy được không!

"Lại ăn kẹo!" Trần Ngải Phương mắng: "Con cẩn thận đấy, ăn xong nhanh chóng đi đánh răng cho mẹ, đừng để răng còn chưa thay đã rụng hết."

Em gái ngốc như vậy, về sau cô bé thật sự có thể thuận lợi thi lên trung học cơ sở, trung học phổ thông sao? Nếu không phải đi học, cô bé còn có thể làm gì đây?

Trần Ngải Phương không vui nói: "Đó là bởi vì sức khỏe của em ấy không tốt, không có cách nào ra ngoài đi lại, chỉ có thể ở trong nhà!" Sau đó cô ấy vừa cười nói: "Bây giờ không phải là tốt sao? Nhìn em ấy có sức sống hơn, em thà để em ấy giống như Bảo Hoa, như một cô nhóc nghịch ngợm, ngày ngày chạy nhảy ở bên ngoài."

*

Cô bé tỏ vẻ thông cảm rồi quay đầu nói với cha đang xem chuyện vui ở bên cạnh: "Cha, cha phải cố gắng kiếm tiền đi ạ, hồi còn bé mẹ con chưa được ăn kẹo bao giờ, thực sự là quá đáng thương rồi, nhất định là khi đó cha chưa kiếm được tiền, không mua được kẹo cho mẹ ăn."

Em gái của cậu bé đúng là ngốc mà!

Tỷ lệ dáng người của anh vô cùng hoàn mỹ, có rất ít người đàn ông nào có tỷ lệ dáng người hoàn mỹ như thế.

Cô chậm rãi đi ra khỏi khu tập thể thì thấy một bóng người cao ngất đứng dưới tàng cây ở cách đó không xa, trông giống như cây tùng bên vách núi, gió tuyết có thổi cũng không lay động được.

Một cơn gió thu thổi tới, Cố Di Gia không nhịn được mà kéo vạt áo lên.

Vì gần đây thời tiết không tốt, sau bữa cơm chiều, đã không có mấy người đến gốc cây ngân hạnh gần cổng khu tập thể nói chuyện phiếm, đa số mọi người đều ở nhà.

Đương nhiên, điều làm cho người ta chú ý nhất vẫn là đôi chân dài kia.

Gần đây trời tối khá sớm, vừa ăn cơm xong, sắc trời đã trở nên mờ tối.

Chỉ liếc mắt một cái, Cố Di Gia đã nhận ra người kia.

Cô không khỏi tăng thêm tốc độ, còn chưa đến gần, người kia cũng nhanh chóng đi qua đây, nhanh chóng đỡ lấy cánh tay của cô rồi nhắc nhở: "Đừng đi quá nhanh."

Cố Di Gia nhìn xung quanh, phát hiện lúc này xung quanh không có ai thì cười nhào tới trong lồng ngực của anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận