Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 968: Tương Lai Của Mỗi Người Họ Đều Rất Đáng Mong Chờ 1

Một ngày trước khi khai giảng, Phong Lẫm và doanh trưởng Hứa đã cùng rời khỏi thủ đô.

Vì hai người họ phải tranh thủ chuyến tàu sớm, lúc trời còn chưa sáng Trần Ngải Phương đã thức dậy nấu một ít thức ăn để họ mang lên tàu.

Người bên cạnh vừa động đậy thì Cố Di Gia cũng lồm cồm bò dậy theo.

Phong Lẫm thấy cô còn chưa mở mắt ra thì biết cô vẫn còn rất buồn ngủ, vì thế đã ấn cô xuống giường lại, hôn lên gương mặt vẫn còn đang mơ màng không biết gì kia: "Em ngủ tiếp đi, không cần tiễn anh đâu."

Cố Di Gia đưa tay ra ôm lấy cổ anh, nói thế nào cũng không chịu buông, chỉ lẩm bẩm: "Tiễn anh xong rồi em về ngủ tiếp cũng được."

Phong Lẫm thấy vẫn còn sớm nên đã ôm cô vào lòng, dùng quần áo mình quấn chặt lấy cô, sau đó ghì sát người trước mặt vào lòng, cuối cùng không thể thiếu những câu dặn dò như thường lệ.

Lúc anh lải nhải dặn dò bên tai thì Cố Di Gia cũng đã tỉnh hẳn.

Cô dựa vào lòng anh, mắt hơi rũ xuống, cô chỉ yên lặng như thế khiến bầu không khí càng buồn hơn.

Lúc anh quay người rời đi cô vẫn kiềm lòng không đặng đưa tay ra nắm lấy áo anh lại, vào khoảnh khắc anh quay đầu nhìn cô thì khóe mắt cô đã đỏ ửng cả lên, vừa mở miệng định nói gì đó nhưng cổ họng như có thứ gì đó chặn lại vậy.

"Gia Gia..."

Lúc bước ra đến cửa Phong Lẫm quay đầu lại nhìn rồi sờ lên mặt cô nói: "Gia Gia, bên ngoài rất lạnh, em mau vào nhà đi."

Rõ ràng anh muốn che chở cho cô, muốn cô luôn vui vẻ nhưng lại không ngờ người khiến cô đau lòng như thế lại là bản thân mình.

Trần Ngải Phương nấu bữa sáng xong cũng về phòng mình, không ở lại quấy rầy đôi vợ chồng sắp chia xa kia.

Sau đó cô bắt đầu đẩy anh đi, bảo anh đừng để lỡ chuyến tàu.

Sau khi ăn sáng xong Phong Lẫm xách theo hành lý chuẩn bị ra ngoài.

Anh không biết làm gì hơn ngoài việc gọi tên cô, lúc đưa tay ra như một thói quen thì cô đã buông tay ra, sau đó lùi về sau một bước.

Cố Di Gia đi phía sau anh, tiễn anh ra đến tận cửa.

Lúc này bên ngoài chỉ tờ mờ sáng, cả thành phố bị ánh sáng mờ mờ vây lây khiến nó càng thêm yên tĩnh hơn.

Thấy cô như vậy tim Phong Lẫm như thắt lại, đồng thời cũng không biết phải làm thế nào.

Cố Di Gia vẫn đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng xa khuất rồi biến mất trong làn sương sớm của Phong Lẫm, mãi cho đến khi không còn thấy được bóng dáng ấy nữa thì cô vẫn thẫn thờ đứng yên ở đó.

Cố Di Gia cắn chặt môi gật đầu.

"Gia Gia."

Cố Di Gia lúng túng dùng bàn tay chà xát lên mặt mình rồi nói: "Anh Lẫm, anh đi đi, anh không cần lo lắng cho em đâu, có chị dâu và Bắc Thần ở đây với em, em sẽ sống rất tốt."

Phong Lẫm nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, cuối cùng chỉ có thể kiềm chế cảm xúc trong lòng mình rồi ôm lấy cô, sau đó mới quay người rời đi.

Nhưng chỉ một lúc sau cô ấy lại nở một nụ cười tự chế giễu suy nghĩ ấy của mình.

Cố Di Gia "vâng" một tiếng rồi đi rửa mặt, sau đó quay về phòng ngủ.

"Con cũng đi!" Nguyên Bảo nhảy lên kéo lấy Cố Di Gia.

Cố Di Gia xoay đầu nhìn chị dâu đang đi về phía mình, giọng nói trở nên khàn đặc: "Chị dâu à, chị vẫn chưa ngủ sao?"

Sau khi thấy cô về phòng, Trần Ngải Phương không khỏi thở dài, đột nhiên cô ấy lại thấy tiếc nuối, nếu như sức khỏe của Gia Gia khỏe mạnh như người bình thường thì cô và đoàn trưởng Phong cũng có thể sinh một đứa con, đến lúc có đứa nhỏ ở cạnh cô thì có phải lúc chia tay sẽ không cần buồn bã đến vậy không?

Trần Ngải Phương bước từ trong nhà ra gọi cô, cuối cùng cô cũng đã hoàn hồn lại.

Đời người làm gì có hai từ viên mãn chứ? Con người ta luôn sẽ có vài chuyện tiếc nuối, chỉ sợ ngay cả đến thần tiên cũng không thể có được viên mãn.

Cả ngày hôm nay mọi người đều cố ý ở cạnh Cố Di Gia, cố gắng khiến cô vui hơn.

Thậm chí Phong Bắc Thần còn kéo cô ra ngoài chơi nữa: "Thím út, ngày mai là khai giảng rồi, vậy nhân lúc hôm nay không có chuyện gì làm chúng ta ra ngoài đi dạo đi, xem như làm quen với môi trường xung quanh đây."

"Trời cũng sắp sáng rồi, làm sao ngủ lại được nữa chứ?" Trần Ngải Phương như có tâm sự gì khác: "Ngược lại là em đấy, cũng không còn sớm nữa, về phòng ngủ thêm chút đi."

Những đứa bé tầm tuổi thằng bé rất thích ra ngoài chơi, ngay cả việc Trần Ngải Phương đi chợ mua thức ăn cũng phải đi theo, thằng bé luôn tò mò và đam mê tìm hiểu thế giới bên ngoài.

Cố Di Gia không thể từ chối, chỉ có thể mặc cho một lớn một nhỏ kéo mình ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận