Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 194: Tôi Sẽ Chờ 4

"Chị hầm đang chân giò, làm món chân giò kho." Trần Ngải Phương cười nói: "Đây là món để tối chiêu đãi đoàn trưởng Phong, bây giờ hầm trước, hầm lửa nhỏ càng ngon, buổi tối không cần quá gấp."

Ngửi mùi thịt này, đừng nói Bảo Hoa Bảo Sơn, ngay cả người yêu cầu ăn kiêng như Cố Di Gia cũng thấy thèm.

Cố Di Gia rất buồn rầu, trước kia cô là đứa trẻ khỏe mạnh, chưa từng kiêng gì cả, muốn ăn cái gì thì ăn, ăn gì cũng ngon, cực kỳ sướng.

Đến thế giới này, không bàn đến cơ thể ốm yếu, mà còn có rất nhiều đồ cần ăn kiêng, hơn nữa đồ ở thời đại này không phong phú, thật sự không có nhiều đồ có thể ăn. Nhưng tất cả đồ ăn đều thuần thiên nhiên, làm kiểu gì cũng ăn ngon.

Thèm quá đi!

Với mùi thịt được hầm từ buổi trưa kia, Cố Di Gia không nhịn được mà ăn thêm mấy thìa cháo. Đừng nói đến hai đứa nhỏ, đến cả cô cũng thèm nhỏ dãi, hy vọng buổi tối mau đến.

*

Chiều tối, Cố Minh Thành đi ra văn phòng, nhìn thấy Phong Lẫm đứng ở đó. Anh mặc quân trang màu xanh mới, nhìn là biết vừa mới tắm xong, cả người thoải mái sạch sẽ, nhìn cực kỳ oai hùng, giống như khổng tước xòe đuôi.

Cố Minh Thành nói: "Tôi mời đoàn trưởng Phong đến nhà ăn bữa cơm, cảm ơn lần trước cậu ấy đến nhà ga đón chúng tôi." Sau đó anh ấy lại nói với bọn họ: "Hai người có muốn đi cùng không?"

Anh ấy thực sự có việc.

Hai người vừa mới về đến khu tập thể thì gặp được chính ủy Lưu và Chu Kiến Quốc - đoàn trưởng của trung đoàn 2.

Chu Kiến Quốc cũng nói: "Hôm nay tôi còn có việc, để hôm khác đi."

Phong Lẫm vờ như không nhìn thấy sắc mặt của anh, chỉ đáp: "Không có chuyện gì nên đến đây."

"Cậu thật sự hiểu chứ?" Cố Minh Thành không quá yên tâm.

Đoàn trưởng Cố nhìn ngang nhìn dọc, rất không vừa mắt.

Cố Minh Thành nghe xong thì hơi thất vọng, nói mấy câu với bọn họ rồi tiếp tục dẫn người nào đó về nhà.

Cố Minh Thành bị nghẹn họng, nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Giọng điệu anh đầy ý bóng gió: "Cậu đến sớm đấy."

Chính ủy Lưu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phong Lẫm, ánh mắt chứa đầy ý tứ: "Không được không được, chị dâu cậu đã nấu xong đồ ăn rồi, bảo tôi về ăn."

Cố Minh Thành nghe anh nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

"Hai người đi đâu vậy?" Chu Kiến Quốc cười chào hỏi.

Anh ấy tin tưởng con người của Phong Lẫm, thật ra tối qua nghe xong lời nói của vợ mình, anh ấy lại suy nghĩ hơn nửa đêm, trong lòng cũng không quá phản đối. Nếu tương lai muốn tìm em rể, anh ấy tin tưởng Phong Lẫm sẽ tốt hơn những người đàn ông khác.

Sắp đến cửa nhà, anh ấy cảnh cáo: "Lát nữa cậu tém tém lại chút cho tôi, em gái tôi không biết gì cả... Cậu phải dùng thái độ đứng đắn nhất." Phong Lẫm cũng không ngốc, lập tức hiểu được ý của anh ấy. Anh gật đầu nói: "Tôi hiểu mà, anh yên tâm."

Phong Lẫm nói: "Anh yên tâm, hiện tại cơ thể của đồng chí Cố không tốt, tôi sẽ không khiến cô ấy cảm thấy bối rối, tôi sẽ chờ." Anh nói thầm trong lòng, nhưng anh có thể tiến lên dần dần, đầu tiên ở chung làm quen với thiếu nữ mình yêu để tạo tình cảm trước.

Cố Di Gia mỉm cười gật đầu, cô không nhịn được nhìn về phía đoàn trưởng Phong, đúng lúc chạm phải ánh mắt của anh.

Cố Di Gia nhìn thấy Phong Lẫm phía sau anh cả, đột nhiên có hơi lo lắng: "Anh, đoàn trưởng Phong." Sau đó trả lời: "Bọn em muốn trồng một ít hoa ở đây."

Sau đó lễ phép chào hỏi Phong Lẫm: "Chú Phong!"

Hai đứa nhỏ vui vẻ chạy đến: "Cha, cha về rồi!"

"Được đó." Cố Minh Thành nói: "Nghe nói vợ của đoàn trưởng Du của trung đoàn 4 trồng rất nhiều hoa, em có thể đi tìm cô ấy, xin cô ấy một ít hoa về trồng ở đây."

Lúc Cố Minh Thành dẫn Phong Lẫm vào nhà, thấy Cố Di Gia và hai đứa nhỏ đang đứng ở sân bên kia, đang chỉ vào ánh đèn trên tường sân. Anh ấy cười hỏi: "Mấy đứa đang làm gì vậy?"

Cô thu hồi ánh mắt lại ngay, không dám nhìn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận